Những người công nhân làm trong mỏ còn nhớ ra đường phụ khác. Bởi vì họ làm trong này đã quen, đương nhiên sẽ thuộc đường hơn là người đứng chỉ đạo không rồi. Vậy là liền dẫn đường để mọi người cùng đi.
Nhưng nơi đây lối đi ra càng ngày càng thu nhỏ, chỉ thuận tiện cho những người có dáng dấp trung bình hay nhỏ bé mà thôi. Những người đàn ông cao to kia muốn đi qua cũng rất khó.
Còn đang nghĩ cách để mở thông lối đi thì lại có một trận động đất lớn. Lần này thì đã khiến cho các đường ống sắt nối dưới hầm bắt đầu bị long ốc dù đã xoáy rất chặt. Đất cũng bắt đầu rơi xuống từng mảnh vụn nhỏ, và còn cả những gạch đá lộp cộp xuống dưới mặt đất.
Một giây sau liền có những thanh sắt gãy rơi xuống vô cùng nguy hiểm.
Nơi đây rất chật, vì thế ngoài dùng sức để đỡ những thanh sắt đó ra thì không còn cách nào khác. Có những người bị thanh sắt nặng rơi xuống nhưng vẫn không hề kêu ca một chút nào.
Kaylin lúc này đang đứng sau Abderrahim, cô thấy ông đỡ thanh sắt mà mặt mày trở nên u tối hơn thì rất lo lắng. Muốn giúp ông một tay nhưng bản thân cô còn chưa đứng vững nổi chứ đừng nghĩ tới việc giúp người.
Đèn điện dẫn lúc này cũng bị tắt hết. Còn có cả đường dần dần tối đen như mực.
Những người công nhân ở đây thì đang rất bối rối, họ không biết xoay sở ra làm sao.
Bỗng có tiếng hét thất thanh rồi tuyệt nhiên im lặng.
Mọi người đứng đó không hề di chuyển đi, thậm chí còn im lặng để không kêu ra tiếng động nào.
Kaylin sợ hãi đứng dậy, đứng lên liền không may đập mạnh đầu vào lưng của một người. Trong khi lơ đễnh liền bị hắn ta giữ chặt người. Một bàn tay siết chặt lấy chiếc cổ nhỏ của cô. Bên trong này vốn không khí đã ít, vậy mà giờ còn bị siết cổ như vậy. Cô không ngạt thở thì mới là lạ.
Còn đang muốn một phát đưa tiễn người mình đang bóp chặt cổ về với Chúa thì Zane liền buông tay ném mạnh Kaylin xuống dưới sàn một lần nữa.
Nhưng còn chưa hiểu gì thì tiếng súng nổ ra.
Bắt đầu là một cuộc chiến đầy hỗn loạn. Ánh sáng chớp nhoáng từ đầu súng làm cô lóa mắt và còn đau đầu vô cùng. Ngồi thụp xuống một góc, cả người đều co lại không dám cử động dù chỉ một chút.
Trận chiến hỗn loạn tưởng rằng như vậy sẽ xong nhưng trận động đất càng lớn, khiến đất đá xung quanh bắt đầu ụp xuống.
Mọi người đều phải chạy đi theo lối mòn nhỏ để đi. Kaylin không biết gì cho tới tận khi Dashiell cốc đầu cô rồi kéo cô đi thật nhanh, khi này mới hoàn hồn lại.
Tiếng súng vẫn còn vang lên rất rõ, cả tiếng vỏ đạn rơi xuống cũng đủ thấy được tầm nguy hiểm ra sao.
Abderrahim cố gắng đào sâu theo lỗi mòn nhỏ, nhưng vẫn chưa thể thấy được ánh sáng bên ngoài.
Đúng lúc này bên tai của Zane truyền lại giọng nói từ tai nghe nhỏ gắn trước khi tới đây:
– Lão đại, Ngài nghe thấy chứ?
Là giọng của Finnegan.
Zane vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, anh “ừ” một tiếng để cho Finnegan biết được bên trong vẫn còn ổn.
– Bên ngoài nguồn điện bị đám tay sai của Fabrizio dập mất, thuộc hạ nghĩ bên trong rất tối. Lão đại vẫn xác định được hướng chứ?
– Hiện giờ đang ở phía Đông, khu vực rèn thép.
Thấy Zane bình tĩnh nói như vậy, Finnegan ở bên ngoài liền ra lệnh cho người tiếp tế bên trong. Khu vực mà Zane cũng mấy người khác đang đứng hiện giờ bị chúng ném bom tấn công từ bên ngoài. Nếu không nhanh thì rất cả sẽ bị đè chết bởi lớp đất đá bên trên mất.
Tuy rằng bên ngoài đang gắng sức để giúp, nhưng mấy người bên trong đoàn vẫn phải tìm cách để ra ngoài sớm hơn. Phòng trừ mọi trường hợp xấu xảy đến.
Trong hầm tối đã hỗn loạn rồi, ở ngoài kia còn hỗn loạn hơn thế. Xác người la liệt, máu chảy càng sắp biến thàng một dòng sông vậy.
Finnegan điều động người tới vị trí Zane vừa nói, sau đó liền hạ lệnh để khai thông đường ra.
Dự tính ban đầu sẽ dùng xe để múc đất ra, nhưng xem ra kế hoạch đó không ổn. Bởi vì bên trong đó bây giờ các thanh thép yếu ớt, chỉ tác động mạnh liền sẽ đổ sập xuống. Chính vì thế mà chỉ có thể dùng sức người.
Bên trong lớp đất đá đổ xuống ngày càng nhiều, mọi người cũng đào rộng hơn để san bớt lớp đất đá.
Trong lúc đào sâu hơn, Zane đột nhiên lập tức cho dừng các hoạt động lại. Sắc mặt anh càng tối đi, cảm giác có điều gì xấu sắp ập đến nơi vậy. Đưa tai tới tai nghe trên tai mình, Zane liền thông báo cho Finnegan:
– Các cậu có năm phút.
Lời nói đó khiến mọi người bên trong cảm thấp càng lo lắng hơn. Nếu như trước gặp mấy tên gián điệp trong này, anh đều không có gấp gáp. Nhưng lần này thì chắc hẳn phải có gì đó đáng lo ngại rồi.
Abderrahim đi tới phía của Zane liền hỏi:
– Anh phát hiện ra gì à?
– CO.
Chỉ là một từ hóa học đơn giản nhưng cũng khiến tất cả người ở đây bịt miệng bịt mũi lại ngay.
Rõ ràng họ không cảm nhận được gì, vậy mà Zane liền phát giác ra được.
Kaylin không hiểu, nhưng cô lúc này cảm thấy lồng ngực rất khó thở. Đã vậy đầu óc còn tê tê, cá dây thần kinh cũng đang giật dữ dội.
Nhưng rất nhanh, lối nhỏ đã thông ra được với bên ngoài. Ánh sáng len lỏi vào bên trong, một chiếc thang làm từ dây thừng thả xuống dưới. Từng người một trèo lên trên.
Trong lúc trèo, lớp đất đá lại bắt đầu sụp xuống tiếp. Thật may là cho tới người cuối cùng đi lên thì hầm mỏ vẫn còn chưa bị sập. Nhưng Zane liền cho người lấp bỏ đường ra.
Vừa lấp xong, còn chưa đầy 3 phút thì đã có vụ nổ lớn xảy đến. Đất bắn tung tóe, bụi cũng bay mùi mịt.
Tất cả mọi người đều đứng xa nhất có thể.
Không khí lúc này càng ngột ngạt bởi khí CO hơn. Rõ ràng là đã chặn lại, nhưng vẫn là muộn hơn một chút so với dự tính. Điều này khiến Zane nhíu mày, gương mặt càng trở nên thâm trầm hơn.
Cho tới khi rơi đến xưởng sản xuất yên bình thì Abderrahim mới lên tiếng:
– Yên tâm, tôi sẽ cho người tìm ra kẻ chủ mưu sớm thôi.
– Không cần tìm. Chú ý công việc chú được giao là được rồi. – Zane nhàn nhạt nói.
Xem ra vụ việc lần này Zane coi như xác định được kẻ chủ mưu rồi vì thế nên Abderrahim cũng gật đầu coi như không có chuyện gì. Bình thường mọi chuyện vẫn ổn, chỉ là tới khi Zane đến liền có chuyện ngay được. Anh cũng đúng là số đen quá rồi, tạo không biết bao nhiêu là nghiệp để rồi đi tới đâu cũng bị người ta sắp xếp kế hoạch để cho về với Chúa.