“Cảm ơn!” Ngụy Tử Hư cười tít mắt.
Triệu Luân chứng kiến toàn bộ quá trình thiếu chút nữa không cầm nổi đũa. Hắn không hiểu, hai thằng đàn ông chân tay đầy đủ, bóc cua cho nhau là có ý gì, như thế là bình thường sao? Thân làm một thẳng nam sắt thép, hắn quả thật chịu kinh hãi không nhỏ. Mà Lưu Tỉnh uống xong một ly rượu Brandy, mỉm cười đầy ẩn ý.
“Này.” Lưu Tỉnh mò ra nửa cái càng cua. “Đồ vật này cứng như thế, anh làm sao gõ bể được vậy?”
Bành Dân Tắc: “Sống dao.”
Mắt Lưu Tỉnh sáng lên: “Có dao à? Có thể lấy về phòng không?”
Bành Dân Tắc lắc đầu: “Dao kéo dùng xong phải bỏ lại vào tủ bát, tủ bát tám giờ tối tự động khóa lại, nếu không bỏ vào sẽ có chuông cảnh báo.”
“Ồ, tôi cũng nghĩ thế.” Lưu Tỉnh thất vọng ném càng cua về. “Cơ mà thời gian tủ bát khóa lại chắc là có liên quan đến thời gian công cụ của Sói hữu hiệu nhỉ, ít nhất cũng thấy được trước tám giờ tối vũ khí của Sói là vô dụng.”
Triệu Luân ăn uống no đủ, hùng hổ khịa lại gã: “Mày nóng lòng tìm vũ khí quá nhỉ.”
Lưu Tỉnh cũng không né tránh: “Đương nhiên, tao rất nghiêm túc muốn sống sót đấy.” Gã chép miệng. “Mà nếu không ham sống, tao cũng muốn chết cho đẹp, trước khi bị Sói chém chết thì ăn no chết luôn, cũng coi như một cái chết có ý nghĩa.”
Tuy rằng những người này trên bàn cơm mà cứ chém chém giết, Bành Dân Tắc lại sinh ra một cảm giác vô cùng thỏa mãn. Anh nhìn về phía Lạc Hợp, người kia vẫn đang bình thản ăn xíu mại. Quả nhiên, chỉ cần Lạc Hợp không mở miệng, bầu không khí sẽ rất tốt đẹp.
Ngụy Tử Hư ở lại sau cùng, giúp Bành Dân Tắc thu dọn cơm thừa. Anh phân loại đồ ăn rồi bọc kỹ lại, đứng trước bồn rửa, trầm thấp cất giọng hát. Ngụy Tử Hư nghe ra là bài “Búp bê và gấu bông khiêu vũ”.
“Anh thích bài này thật đấy.”
“Ừ.” Bành Dân Tắc hào phóng thừa nhận. “Lúc tiên sinh mới đến thôn bọn tôi, không quen nếp sống, ngôn ngữ địa phương cũng không hiểu, người lớn liền nhờ tôi dẫn đường cho thầy. Sau đó tiên sinh dạy ngữ văn ở trường tiểu học, có một lần lúc nghỉ giữa giờ tôi đến trường thăm thầy, thấy thầy ngồi chơi với lũ trẻ con trên bãi cỏ. Lúc đó tiên sinh đang hát bài này. Có điều thầy không hát bằng tiếng Trung, tôi với mấy đứa trẻ khác chỉ có thể nhép miệng theo. Rất lâu sau tôi mới có thể hát được bản tiếng Trung hoàn chỉnh.”
“Ồ…”
Bành Dân Tắc thấy những người khác đã đi hết, lén lút đeo bao tay vào, mở lò nướng. “Qua đây, cho cậu cái này hay lắm.”
“Hả?” Ngụy Tử Hư đi tới, thấy Bành Dân Tắc bưng ra một khay vẹm nướng, con nào con nấy há to miệng lộ ra lớp thịt nồn nộn màu vỏ quýt.
“Nếm thử đi, cậu sẽ hiểu mỗi ngày đều ăn đồ ăn ngoài là chuyện đáng thương cỡ nào.”
“A!” Mặc dù Ngụy Tử Hư ăn tối no lắm rồi, nhưng được thết đãi đặc biệt thế này, Bành Dân Tắc còn thân thiết rót cho hắn một ly soda chanh, hắn hiển nhiên vẫn còn sức chiến tiếp. Ăn hết hơn nửa đĩa, Ngụy Tử Hư không để ý hình tượng bắt đầu mút tay.
Bành Dân Tắc cau mày: “Đừng mút tay, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Xong rồi, xong rồi đây.” Ngụy Tử Hư liếm xong, xoa bụng thở dài: “Tiếc quá. Nếu Dân Tắc là nữ chắc tôi cầu hôn anh luôn rồi.”
“Haha.” Bành Dân Tắc tự động phiên dịch lại thành hắn đang khen tài nghệ nấu nướng của anh, nội tâm khoan khoái, dọn đĩa đi, quét tước hiện trường hủy thi diệt tích. “Thế vì tôi là đàn ông nên ăn xong không cần chịu trách nhiệm hả?”
“Không phải không muốn chịu trách nhiệm…”
Tiếng nước chảy che lấp thanh âm của Ngụy Tử Hư, Bành Dân Tắc cho rằng câu đùa nhạt nhẽo kia cũng theo đó mà kết thúc. Không ngờ lúc anh thu dọn xong quay lại, vẫn thấy Ngụy Tử Hư lẳng lặng đứng phía sau chờ mình. Nét mặt hắn có mấy phần ẩn nhẫn, vài phần cô đơn, nhưng không có chút ý tứ đùa cợt nào.
Đó rốt cuộc là một vẻ mặt như thế nào? Bành Dân Tắc thấy mình như đi lạc vào một khu rừng rộng lớn, cành lá xum xuê che ngợp trời, bầu trời trên đầu u ám biết bao, dưới chân cũng toàn là gập ghềnh trắc trở, cành khô và cây thấp trải dài. Khu rừng này như một vòng xoáy, bao vây che giấu bí mật bên trong. Bành Dân Tắc men theo đường mòn đi rất lâu, đẩy ra cành lá. Thình lình chiếu vào mắt anh là một sườn dốc nở đầy hoa hồng.
“Tôi chỉ sợ anh không đồng ý.”
Khu rừng phảng phất như có sự sống, xô đẩy hất anh rơi xuống sườn dốc, ngã vào thảm hoa hồng ngào ngạt mềm mại, cũng rơi vào giữa vòng gai sắc nhọn tỉ mỉ giấu kín bên trong.
–
Trong phòng cô trừ giường ra tất cả đều là gia cụ, trên đất trải đệm tập yoga, đèn trong phòng mở tới mức sáng nhất. Lúc hắn tới, cô đang lặp lại động tác uốn gối cong chân đơn giản.
Thấy hắn cô cũng không ngạc nhiên. Điều chỉnh hô hấp, vặn mở một chai nước khoáng, ngồi lên quả bóng tập yoga đối diện với hắn.
“Sao lại tới tìm tôi? Người kia nhìn qua có vẻ cũng khá nhanh nhạy mà.”
Sói kết thành đàn, đi săn mồi càng thuận tiện và mau lẹ hơn. Nhưng những kẻ được xưng là “Sói” như họ thì không giống vậy, dù sao bọn họ vĩnh viễn không thể tin tưởng lẫn nhau như loài sói thực thụ. Ngụy Tử Hư nhẹ nhàng đóng cửa, lễ phép cười: “Nhịp sống của cô, từ lúc bắt đầu đến đây chưa từng xảy ra hỗn loạn, sai lệch giữa các mốc thời gian hành động cũng không lớn. Trong tình huống này mà vẫn còn khắt khe với bản thân như vậy, tôi tin cô là một người vô cùng lý trí.”
Ngày thứ nhất tám rưỡi sáng, cô là người đầu tiên tự làm bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng kèm theo sữa bò nóng hổi. Cơm tối chỉ ăn no ba phần, uống thêm một bát canh rong biển. Giờ ngọ tản bộ, buổi tối tập yoga, mỗi ngày đều kiên trì tuân thủ lịch trình nghiêm ngặt.
“Trước mắt tôi vẫn chưa biết ý đồ của người kia là gì.” Nụ cười của Ngụy Tử Hư biến mất, không cách nào xác định hành động của người đó một ngày trước có phải cố ý hay không. Ngụy Tử Hư dời mắt về phía cô, chậm rãi đảo qua cặp đùi và bộ ngực lớn, hàm chứa ý tình sắc và đánh giá rất rõ ràng. “Hơn nữa, là một người đàn ông, tôi càng thích hợp tác với phụ nữ hơn.”
Tiêu Hàn Khinh xem thường cười thành tiếng: “Cậu cho rằng tôi giống mấy bé gái chỉ cần dăm ba câu dụ dỗ là ngả vào lòng à? Tôi hợp tác với cậu, bí mật bị cậu nắm trong tay, ban ngày lại ‘không cẩn thận’ bán đứng tôi một chút, có khi đến chết cũng không biết là chết trên tay ai.”
Ngụy Tử Hư không tranh luận với cô.
Đối diện trong chốc lát, Ngụy Tử Hư đột nhiên nói: “Chu Du là do tôi giết.”
“Là cậu à?” Tiêu Hàn Khinh thoáng giật mình. Cô không được biết về vũ khí của những con Sói khác, chỉ suy đoán đại khái từ hình dạng vũ khí mà bản thân nhận được. Nhưng cái chết của Chu Du ở buổi tối đầu tiên vẫn khiến cô nghĩ không ra, bởi Ngụy Tử Hư chưa từng lén tiếp xúc với Chu Du.
“Muốn biết vũ khí của tôi là gì không?”
Tiêu Hàn Khinh không gật đầu, chỉ thẳng tắp nhìn hắn. Trong ánh nhìn của cô hắn thích thú đi tới bên bệ cửa sổ, cầm lên một hộp kẹo hoa quả. Hắn mò tay vào trong hộp, khua loạn giữa đống kẹo bọc giấy gói năm màu. Tiêu Hàn Khinh nhìn những ngón tay trắng nõn của hắn vùi trong hộp kẹp, những viên kẹo tròn như những chiếc khinh khí cầu sặc sỡ, vây quanh ngọn núi trắng thuần uốn lượn dâng cao. “Cô thích vị gì?”
“Vị mơ.” Tiêu Hàn Khinh nhàn nhạt đáp.
Đuôi mắt Ngụy Tử Hư hơi cong lên, lấy ra một viên kẹo vị mơ, bóc vỏ, bỏ vào miệng.
Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì? Tiêu Hàn Khinh sắp mất kiên nhẫn, Ngụy Tử Hư lại không nhanh không chậm mở miệng: “Cái cốc đó tôi có đụng tay. Trong thời gian vũ khí bị giới hạn thì vô dụng, đến đúng giờ sẽ lập tức tử vong.”
“Độc?” Tiêu Hàn Khinh nhớ lại buổi tối ngày thứ nhất, Chu Du đảo lưỡi qua miệng cốc của Ngụy Tử Hư. “Rốt cuộc là giấu ở đâu…”
“Giấu ở đâu, tự mình sờ thử chẳng phải sẽ biết sao?” Ngụy Tử Hư cúi đầu, nâng cằm Tiêu Hàn Khinh, nói nhỏ một tiếng “Xin lỗi”. Hai bờ môi đụng vào nhau, đầu lưỡi hắn thành thạo dẫn dắt lưỡi cô thăm dò sục sạo trong khoang miệng mình. Thoáng chốc Tiêu Hàn Khinh chỉ cảm thấy bản thân bị trong veo và mềm mại vây quanh, hơi thở Ngụy Tử Hư tràn đầy ấm áp, bờ môi khô ráo, trong mắt là biển đêm đen kịt, dập dềnh xáo động.
Nếu bỏ qua hoàn cảnh, đây quả thực là một nụ hôn vô cùng ngọt ngào.
“Tìm thấy chưa?” Biểu tình Tiêu Hàn Khinh cứng ngắc, nghe Ngụy Tử Hư dùng thanh âm mềm mỏng dịu dàng quanh quẩn bên tai mình.
“Hợp tác với tôi đi.”