– Phong Lan Thần!…Giữ lại người ta còn muốn chơi.
Nàng ghé sát vào tai chàng âm thầm nhắc nhở chỉ thấy môi chàng cong lên một đường rồi lẳng lặng đi ra ngoài.
…—————-…
…Sáng hôm sau – Tại Thanh Loan Điện….
Các phi tần hậu cung nghe nói nàng cùng vương thượng bị ám sát thì đua nhau tặng quà hỏi thăm.
– Bẩm vương hậu nương nương! Nghe nói hôm qua Thường Hy cung có thích khách. Thần thiếp thấy thần sắc của người không được tốt nên hôm qua ta đã cho người đi tìm mua nhân sâm ngàn năm xin dâng lên nương nương.
Người vừa rồi dâng nhân sâm ngàn năm là Tần Phi Điện Tần Ngưng.
– Nhân sâm đó thì có gì quý báu chứ. Nương nương! Linh Chi ngàn năm này thần thiếp đã cho người lên Núi Yên Chi hái nó về hiệu quả còn tốt hơn gấp mấy lần củ nhân sâm rách đó.
Hiền Phi cười cười nói nói như thân thiết với nàng lắm không bằng. Cô ta là đang chột dạ chăng?
– Một củ xâm nát với một cây nấm rách cũng đòi dâng lên. Thần thiếp xin dâng Kim San Thảo cho nương nương. Nó có tác dụng giải độc tố giúp an thần rất tốt cho người.
Thục Phi cũng không kém phần thất thế.
– Bẩm nương nương! Thần thiếp còn có thứ quý giá hơn!.Đây là Tứ Huyết Chi. Nghe nói là có tác dụng bổ máu dưỡng nhan rất tốt. Hai cây thảo dược này rất hiếm có thần thiếp đã tốn rất nhiều công sức mới có được. Mời nương nương xem qua.
Đức Phi hôm nay không thèm đôi co với hai ả kia mà dâng lên hai cây thảo dược quý hiếm. Nghe thấy tên hai thuốc này nàng mới mở mắt ra kiểm tra cái hộp được Thư Nhiễm cầm lên. Là Kim San Thảo và Tứ Huyết Chi thật. Sao cô ta lại có nó chứ vốn dĩ nàng đang định tích điểm để đổi quà.
– Ai zô! Đức Phi hôm nay thật là có lòng quá. Muội muội thấy vậy mà ghen tị đó.
Hiền Phi chua ngoa khiêu khích Đức Phi.
– Các muội đừng cãi nhau nữa. Nguyệt Phi còn chưa dâng quà mà.
Thục Phi thấy hai người bọn họ sắp cãi nhau thì đứng ra ngăn cản.
– A! Suýt chút nữa ta quên còn có Nguyệt Phi muội muội.
Hiền Phi dùng giọng điệu khinh bỉ Nguyệt Vân mà kiêu ngạo nói ra.
– Bẩm nương nương! Thần thiếp ở trong cung lâu ngày không biết nương nương thích gì nên hôm nay Thần thiếp đã dậy sớm làm một chút bánh đậu xanh dâng lên. Nếu người không chê thì có thể nếm thử.
Nguyệt Vân đúng là xứng với bốn chữ “hiền lương thục đức”. Nhìn dáng vẻ của cô ấy trông rất u buồn dường như có rất nhiều tâm sự khó nói. Những câu từ nàng ấy nói ra đều rất cẩn trọng lễ nghĩa không mang hàm 6 sâu xa như mấy người kia.
– Chỉ có thứ bánh quê mùa mà cũng dám đưa lên.
Hiền Phi tỏ vẻ chán ghét món bánh đó.
– Cái thứ như vậy mà cũng ăn được sao? Hay tại muội muội thất sủng lâu ngày quá không có bạc mua đồ đành làm cái thứ này lên dâng bừa à.
Thục Phi ở bên cạnh đổ dầu vào lửa.
– Nguyệt Phi cũng lơn gan lớn mật đó nhỉ! Cái thứ này dành cho người ăn sao?.
Đức Phi bắt đầu lên dáng chủ hậu cung định trừng trị Nguyệt Phi.
– Thần thiếp không có ý đó xin vương hậu minh dám.
Nguyệt Phi bị đám ruồi nhặng công kích nhìn rất thảm hại.
– Đừng cãi nữa! Thanh Loan Điện của ta là cái chợ sao?
Nàng tức giận quát một câu khiến ở dưới im re. Thật ồn ào! Ở cái hậu cung này đúng là chẳng yên ổn ngày nào.
– Thần thiếp không dám.
Bọn họ biết đã quá lời nên quỳ xuống nhận lỗi.
– Quà ta sẽ nhận! Các ngươi về đi còn Nguyệt Phi ở lại.
Hàn Dung Ly cho người cất hết quà cáp rồi đuổi khéo họ về.
– Vâng.
Bọn họ đồng thanh.Ngoài mặt bọn họ chấp nhận thất bại nhưng trong lòng không ngừng tính kế làm sao để trả thù nàng. Thấy bọn họ đi hết Hàn Dung Ly mới đi xuống đỡ Nguyệt Vân đứng dậy.
– Còn Nguyệt Phi cô đứng dậy đi.
Nàng nói rồi giúp cô ấy phủi bụi bộ xiêm y trên người.
– Nương nương! Là thần thiếp không đúng mang thứ bánh quê mùa này lên.
Nguyệt Vân có vẻ rất buồn cẩn trọng nói chuyện với nàng.
– Không sao? Bổn cung rất thích ăn bánh này. Theo ta.
Hàn Dung Ly nói xong thì kéo tay Nguyệt Vân ra ngoài cũng không biết là đi đâu.