Sở hữu nó cũng là vấn đề lớn, hắn không hề biết vừa rồi tên kia kể cố sự, đều là ăn may.
Xem ra khí vận còn có thể cứu vãn.
Tiểu Vân dưới chân hắn liếc nhìn lên nói. “Ta thấy ngươi nên quay lại cảm tạ người ta, chính hắn trói chân con ong đó giúp ngươi!”
“Thật?” Lý Thành Thiên tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhưng người đã đi rồi nói ra đều muộn, mặt khác hắn không phải loại thiện lương gì, mỉm cười mãn nguyện. “Tiểu Vân ơi Tiểu Vân, ta nói ngươi một chân trong một chân ngoài đâu, ngươi còn nói giúp cho hắn? Bấy lâu nay ta hoài nghi không biết ngươi là đực hay cái, có lẽ bị hắn cho mê muội rồi!?”
Tiểu Vân cúi đầu nghĩ một hồi mới giác ngộ, liền hung hăng giương quyền đấm vào ống quần Lý Thành Thiên, tiếc là không tạo tổn thương.
Sợ là Trương Chúc Linh gặp nguy hiểm Lý Thành Thiên để lại nàng ngồi đợi, hiện tại mới về đến nơi, Trương Chúc Linh mừng rỡ chạy tới hỏi thăm Tiểu Vân.
Cái này nói ra Lý Thành Thiên đau lòng, không hỏi thăm ta sao.
Chợt Trương Chúc Linh quay qua nói. “Đi cả buổi ngươi cảm giác đói sao?”
Không nói không việc gì, nói ra liền nghe trong bụng trống trải.
Vừa rồi có nghe tên kia nói tới Tiên đồ, hẳn là một chân chính thần tiên, không cần phải ăn uống nữa đi.
Hiện tại mà nói là Tiên nhân nhưng vẫn ăn, tu luyện nhiều ăn càng như là phong quyển tàn vân, chỉ khi về Địa Phủ nhịn xuống tới, nhưng lên Nhân Gian lại một trận đói cồn cào.
Lý Thành Thiên nhìn quanh nói. “Hay là đi tìm gà rừng?”
“Mấy năm nay đều bị người bắt hết, còn đâu tới lượt ngươi?” Trương Chúc Linh nói, chợt khoé miệng vểnh lên, bàn tay móc ra một bao xí muội. “Cho ngươi một viên, đủ không đủ, hai viên, ba viên?”
Lý Thành Thiên sạm mặt.
Ăn cái này sao lấp đầy bụng?
Rốt cuộc Lý Thành Thiên chỉ còn cách ra bờ sông lấy nước, cũng may sông này rất lâu rồi không có đại thẩm nào ra giặt đồ, nói chung vẫn ngọt.
Quay về giao Trương Chúc Linh nước uống, Lý Thành Thiên vẫn phải giải quyết cái bụng trống rỗng, mà hắn cũng không muốn nhìn nàng nhai xí muội, thế là đi nơi khác tìm thức ăn, nếu không có gà rừng thì lợn rừng, thỏ đều được.
Bất quá hắn chỉ nói mình đi tìm quả dại mà thôi, Trương Chúc Linh rất yêu quý thiên nhiên, đừng nói tới động vật, gặp phải thú rừng bị dính bẫy cũng phải dừng lại cứu thương.
Đi được một đoạn Lý Thành Thiên móc ra Xích Mao Phong hồng châu, chậc lưỡi ngắm nghía. “Hệ thống, ngươi nhìn xem thứ này dùng thế nào?”
[Đây là Tinh Huyết Độc Nhãn, đáp ứng nhu cầu tu luyện cho những tân thủ như là ký chủ đây.]Lý Thành Thiên không cao hứng nói. “Tại đây hai mươi năm vẫn là tân thủ, thiên phú bất phàm!”
[Có hai cách sử dụng, một là trực tiếp nuốt vào, có thể uống nước để tránh trường hợp mắc nghẹn mà chết, thứ hai là tán thành bột mịn, đem đi đắp mặt, thẩm thấu qua da.]“Ách! Hệ thống ngươi đừng đùa ta nha!” Lý Thành Thiên thật không muốn hệ thống cho hắn đem đi thí nghiệm.
Cứ tưởng là phải cảm nhận trong lòng bàn tay, sau đó đẩy vào nguyên khí gì gì đó, hoặc còn có những cách hấp thu đặc biệt.
Nhưng không ngờ đồng dạng uống thuốc tây, còn cái gì làm mặt nạ dưỡng da.
Hệ thống ngươi kịp tải sao?
[Ký chủ có điều không biết, cơ quan tiêu hoá của người tu luyện sức hấp thu vô cùng mạnh, cho nên có thể dùng, ngoài ra tất cả đan dược đều dùng như vậy, mà ký chủ có tu vi cao càng hấp thu nhanh hơn.]“Ồ!” Lý Thành Thiên không bỏ sót cơ hội, chuẩn bị một bình nước.
Nhưng mà, xem ra tên mặt trắng kia nói cũng không có sai.
“Hệ thống, còn chuyện độc tính thì sao?”
[Ký chủ không nhắc ta cũng quên mất, Tinh Huyết Độc Nhãn có chứa độc nha, còn là cực phẩm chi độc, thà là để cho mãng xà linh yết cắn còn dễ chịu hơn.]Lý Thành Thiên dừng lại, tay ôm bình nước có chút run, kém chút nữa hắn đã đem Tinh Huyết Độc Nhãn ném vào mồm, một xác hai mạng.
“Hệ thống, ngươi…”
[Ký chủ… Nén bi thương!]