Mấy vị quản lí tẻ ngắt nhìn người nào đó, cầu nguyện cậu dừng lại ở đây, tuyệt đối đừng nói lời nào khó nghe, nếu không người xui xẻo chính là họ đó.
Tống Minh Uyên từ chối cho ý kiến, liếc Bạch Thời một cái, giọng nói thản nhiên còn mang theo chút thích thú: “Không tùy tính như cậu.”
Bạch Thời: “…”
Mẹ kiếp, dám dẫm vào chân đau của ông, ông đây phải làm thịt mi!
“Mau bắt đầu đi, nghe nói cậu lợi hại lắm thì phải, để tôi thử xem nào.” Tống Minh Uyên nói, “Nếu thật sự không tệ, có khi vui vẻ tôi sẽ nhận cậu làm tiểu đệ.”
Mịa, dám ngông cuồng như vậy trước mặt nam chính, quả nhiên là pháo hôi hả? Bạch Thời vẫn cố giữ trạng thái vô cảm: “Mấy câu thế này cứ đánh thắng được tôi rồi hãy nói, nếu như anh thua thì sao?”
“Cậu nói xem.”
Bạch Thời khí phách ngời ngời: “Anh sẽ làm tiểu đệ của tôi!”
Tống Minh Uyên cười hai tiếng không rõ nghĩa, làm mấy vị quản lí nghe mà sợ tới nổi da gà, anh nhìn cậu: “Được, đến đây đi, để tôi xem cậu có số mệnh làm được thế không?”
Bạch Thời lập tức nhấn nút bắt đầu.
Hệ thống đếm ngược: “Ba, hai, một!”
Khi tiếng cuối cùng vang lên, hai người đồng thời nhảy lấy đà, nhanh chóng tấn công cối phương, pháo năng lượng xẹt qua cơ giáp đánh vào mặt đất, phát ra tiếng nổ thật lớn.
Lúc nãy Bạch Thời đã được Lam Sí nhắc nhở, có chuẩn bị tâm lý ngay từ đầu, nhưng khi thật sự giao chiến, cậu mới biết đối phương mạnh tới trình độ nào.
Tốc độ của người này vượt ngoài phạm vi tưởng tượng của cậu, tất cả các động tác đều vừa đủ, không hề có chút dư thừa, cho dù là trốn đạn pháo đều né theo cách tốt nhất, hơn nữa còn có thể duy trì đòn tấn công cậu tới tốc độ cao, hoàn toàn không gượng ép.
Cơ giáp của hai người ngang nhau, không tồn tại ưu khuyết, có thể phát huy đến loại trình độ này, chứng tỏ người nọ ưu tú đến phi thường.
Bây giờ Bạch Thời đã không còn tâm trạng nghĩ người này sẽ đóng vai trò gì trong tiểu thuyết nữa, chỉ tập trung tinh thần chuyên tâm đối chiến, hai tay lướt qua bàn điều khiển cực nhanh, nâng cánh tay cơ giáp lên bắn liên tiếp ba phát, chặn tất cả các lối của đối phương.
Cơ giáp của Tống Minh Uyên hơi lóe lên, trong vài giây đã đi theo lộ tuyến hình chữ Z, nhẹ nhàng tránh được hai phát đầu, ngay sau đó là đối mặt với phát thứ ba, anh quyết định thật nhanh bắn ra một pháo, tốc độ bị sức giật khi nã pháo làm chậm lại một chút, Tống Minh Uyên lập tức điều chỉnh, lao về phía Bạch Thời.
Lúc này Bạch Thời vừa mới tránh pháo năng lượng, Tống Minh Uyên chớp ngay thời cơ, lao thẳng tới bên cạnh cậu, dựa vào sự gia tốc này, đưa khuỷu tay đập mạnh vào lồng ngực Bạch Thời.
Một tiếng ầm vang lên, Bạch Thời bay ra ngoài, cả người nện xuống mặt đất, kèm theo đó là tiếng động ầm ĩ, cậu lật người thật nhanh, chỉ trong nháy mắt, một kiếm tiếp theo của Tống Minh Uyên đã áp sát cậu, chém vào mặt đất, cát sỏi bay tán loạn.
Hệ thống miêu tả rất chân thật, ở khoảng cách gần như thế này, Bạch Thời thậm chí còn cảm giác được hơi lạnh từ thanh kiếm khổng lồ kia, cậu không nén nổi kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra ướt đầm đìa, vội vàng điều chỉnh tư thế cẩn thận.
Một kiếm của Tống Minh Uyên thất bại, không chần chừ lâu, anh thuận thế vung qua bên cạnh, tiếp tục bổ về phía cậu. Bạch Thời đã rút kiếm, vội vã chống chọi với đối phương, sau đó mượn lực nhảy về phía sau và bay lên, kéo dài khoảng cách.
Tống Minh Uyên cũng điều khiển cơ giáp bay lên theo, đứng từ xa liếc Bạch Thời một cái: “Phản ứng rất nhanh.”
Bạch Thời nhìn anh chằm chằm, không nói một lời, thi đấu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được cảm giác bị đối thủ khống chế, thật sự không thoải mái.
Tống Minh Uyên không đợi cậu đáp lại, vừa dứt lời đã tiếp tục tấn công.
Ánh mắt Bạch Thời hơi trầm xuống, càng tập trung hơn, lao vào chiến đấu với đối phương, kỳ huấn luyện của cậu đâu chỉ để cho có, nhanh chóng thích nghi với tiết tấu.
Mấy vị quản lý đều biết khả năng của thiếu gia nhà mình, ánh mắt sáng rực, vừa thưởng thức tư thế oai hùng của thiếu gia, vừa phất cờ hò reo cổ vũ trong lòng, giờ phút này lại thấy Bạch Thời có thể đánh với thiếu gia tới trình độ này, nghĩ thầm: người này thật sự không tệ.
Lam Sí cũng nhìn trận chiến không rời mắt, cơ giáp cấp thấp cũng chỉ được bố trí có ngần ấy, phát huy đến mức tận cùng cũng chỉ đến vậy, thao tác của hai người đều rất nhuần nhuyễn, nhìn qua thì thấy không kém là bao, nhưng hắn đã giao thủ với Thiếu Gia, biết rõ người này có kinh nghiệm thực chiến rất phong phú, tốc độ tay và khả năng ứng biến đều mạnh đến kinh người, mặc dù Bạch Thời không yếu, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào thế hạ phong, có lẽ sớm muộn gì cũng sẽ thua.
Quả nhiên, Bạch Thời phía bên kia đã không kịp né đòn, tiếp tục bị đánh bay, va mạnh vào vách tường.
Tống Minh Uyên đưa tay khởi động pháo, sau đó bắn liên tiếp ba quả pháo năng lượng, đồng thời rút kiếm ra, phóng về phía đối phương theo ánh lửa chói mắt.
Đám hỏa lực này không chỉ chặn kín các lối thoát của Bạch Thời, mà còn có thể tạo ra tổn thương không nhỏ, đợi cậu sống sót qua đòn này, một kiếm liền chém tới trước mặt, Bạch Thời sẽ bị tiêu diệt ngay, thắng bại cũng rõ.
Từ trong ánh lửa, Bạch Thời đã nhìn ra ý đồ của người này, cậu đưa mắt liếc đạn pháo bay về phía mình, ánh mắt âm trầm.
Một giây này kéo dài vô hạn, mọi người chỉ thấy cơ giáp của Bạch Thời khẽ lóe lên, không sợ hãi mà tiến tới ngênh đón đạn kháo, bóng dáng cậu bị hỏa lực vây quanh, đồng thời bên tai còn truyền tới một tiếng vang nhỏ, hiển nhiên đã trúng đạn, nhưng chỉ một giây sau, Bạch Thời đã xuyên qua ánh lửa trùng trùng, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, uy phong lẫm liệt.
Đồng tử của Tống Minh Uyên đột nhiên co lại, Lam Sí chợt rùng mình, mấy vị quản lý đồng loạt khiếp sợ, nét mặt ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Bạch Thời lướt qua sát lưỡi kiếm, nhanh chóng áp sát tới trước mặt Tống Minh Uyên, ầm một tiếng, nện cho đối phương bay ra ngoài.
Động tác không ngừng lại ở đây, tranh thủ lúc đối phương chưa kịp ổn định cơ thể, cậu đã bắn ra một pháo, rút kiếm sau lưng chuẩn bị phản kích, nhưng lúc này hình ảnh của Bạch Thời lóe lên, lập tức biến mất.
Mọi người sững sờ hai giây, thốt lên: “Cậu ta rời mạng rồi hả? Có chuyện gì xảy ra thế?”
Tống Minh Uyên đứng giữa không trung, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại hình ảnh vừa rồi —— Dưới tình huống không thể tránh né, Bạch Thời dùng một cái giá lớn để đỡ một phát pháo, ngay sau đó lập tức tránh đi hai phát pháo còn lại, xuất hiện trước mặt anh như kỳ tích.
Tống Minh Uyên không cho rằng đây chỉ là trùng hợp, cũng không cho rằng lúc trước Bạch Thời đang che giấu thực lực, mà nghĩ tới một khả năng, đó chính là trong một khoảng thời gian ngắn, tinh thần lực của người này đã tăng tới trình độ cực kì kinh khủng, nhờ vậy mới tìm được lối thoát trong đám hỏa lực trùng trùng điệp điệp ấy.
Nếu như đối phương giữ vững trạng thái này mà chiến đấu tiếp, cho dù anh có thắng cũng không hề nhẹ nhõm.
Tống Minh Uyên lại chờ thêm vài giây, không thấy trong phòng có động tĩnh gì, liền giật phắt kính ra, nhìn các vị quản sự cũng vừa rời mạng, nheo mắt lại: “Bất chấp mọi giá, tìm được cậu ta cho tôi!”