“Ta vốn định nói cám ơn nhưng ngươi cứ lạnh như băng, căn bản không để ý tới ta. Lúc ấy ta đã nghĩ tính tình người này sao lại xấu như vậy, có gì đặc biệt hơn người đâu, chẳng qua là tên ngụy linh căn bỏ đi, cũng dám dùng thái độ như thế với ta.” Nàng hạ người xuống, chậm rãi tới gần khuôn mặt khiến nàng vừa yêu vừa hận, “Ngươi không biết đâu, đời này ta ghét nhất là người khác dám thái độ với mình, ngươi cũng không ngoại lệ, cho dù…”
Nàng đột nhiên mềm mại tựa vào lòng Mộ Thanh Giác, thanh âm nhỏ đến gần như không thể nghe thấy: “… Cho dù ta thích ngươi.”
Emma, cái quái gì thế?!
Trong truyện Điền Doanh Doanh chỉ đơn thuần là thấy nam chính tiền đồ vô lượng mới bày mưu dẫn nam chính tới sau núi, đốt bùa Thức Tình, phát sinh quan hệ với y. Sao hiện tại lại biến thành hai người yêu nhau tương ái tương sát, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề?
Mộ Thanh Giác nhíu chặt chân mày, thân thể càng ngày càng nóng, y sắp không nhịn được nữa, ả nữ nhân này còn cố tình nói liên miên không ngừng cằn nhằn như ruồi bọ bên tai khiến y vô cùng phiền chán. Sớm biết sẽ gặp cái phiền toái lớn thế này, ngày đó y không bao giờ nhất thời mềm lòng cứu ả, nếu không phải ả có đôi mắt rất giống người nọ, y mới không thừa hơi như vậy.
“Sau đó, ta suốt ngày gây phiền toái cho ngươi, mọi người đều cho rằng ta ghét ngươi, ngay cả A Thanh cũng nghĩ vậy. Bọn họ không biết là, ta làm vậy thực ra chỉ vì muốn được ngươi chú ý thôi, chỉ tiếc, ánh mắt ngươi chưa bao giờ nhìn ta…” Nàng nói xong, hơi ra khỏi ngực nam chính một chút.
Hóa ra đây mới là chân tướng, quả nhiên chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi, chỉ vì cái lý do mạc danh kỳ diệu như vậy mà muốn cường người ta, aizz, không thể hiểu nổi!
Mộ Thanh Giác vừa định thở phào nhẹ nhõm liền thấy ả nữ nhân kia bắt đầu cởi ngoại bào, y nhận ra là đồ Tô Bạch thường mặc, trên đó còn có hương trà Bích Loa Xuân hắn thích uống nhất, không biết vì sao lại ở trong tay ả, mà lúc này bộ quần áo kia bị người vứt trên mặt đất, dính đầy bụi bẩn.
Nhịn xuống xúc động muốn bóp chết ả, Mộ Thanh Giác cố gắng khắc chế bản năng của thân thể, suy nghĩ làm sao thoát khỏi tay nữ nhân vô liêm sỉ này.
Điền Doanh Doanh tới gần, Mộ Thanh Giác né tránh, gần chút nữa, lại né tránh!
Mẹ nó! Có thấy xấu hổ hay không, quần người ta cũng cởi rồi, ngươi còn bày đặt cái rắm a!
Hay là nam chính không biết làm như thế nào? Mẹ nó, cũng có thể lắm, bình thường nam chính ngoài tu luyện cũng chỉ có tu luyện, ở cổ đại lại không có giáo viên dạy môn giáo dục giới tính. Cơ mà đối với nam chính ngựa đực mà nói, cái loại việc này không phải chỉ đơn giản như ăn cơm uống nước hay sao?
Mắt thấy Điền Doanh Doanh sắp cởi hết, Tô Bạch mới hậu tri hậu giác(*) nhớ ra trong lòng mình còn có một vị chưa thành niên đó mẹ nó, cuống quýt cúi đầu nhìn, chỉ thấy vật nhỏ đang chảy nước miếng, hai mắt sáng ngời nhìn phía đối diện. Nháy mắt hắn liền 囧, mẹ nó chứ linh thú cũng biết cái này hả?! Quá độc hại trẻ em rồi, nghĩ vậy Tô Bạch liền che hai mắt Đào Bảo lại.
Sau đó vật nhỏ không vui, chẳng phân biệt được trường hợp mà kêu lên: “Ta muốn! Ta muốn!”
Lời vừa nói ra, hiện trường yên tĩnh quỷ dị…
Tô Bạch quả thực muốn quỳ lạy tiểu tổ tông này rồi, mẹ nó, con mẹ ngươi lớn tiếng vào thời điểm này là sợ nam chính không giết chúng ta có đúng không? Hơn nữa, ngươi không biết là ngươi vừa cướp lời thoại của nhân vật chính hả thân!
—— Thực ra nam chính kêu Yamete(**) thì phù hợp hơn a thân!
Điền Doanh Doanh đang định hôn nam chính, sắp chạm vào môi y lại đột nhiên nghe thấy một tiếng này, quả thực không thua gì sét đánh giữa trời quang, nháy mắt bật dậy nhanh chóng mặc quần áo.
Emma, không những cởi nhanh mà mặc cũng nhanh!
Về phần nam chính, từ lúc Đào Bảo lên tiếng thân thể liền cứng lại, thanh âm này rõ ràng là…, vậy chẳng phải sư huynh đang ở gần đây sao?
“Đại sư huynh sao còn chưa ra?” Điền Doanh Doanh mặc xong quần áo, nếu nghe không nhầm thì thanh âm vừa rồi rõ ràng là linh sủng của đại sư huynh. Không hổ là nữ nhân mà nam chính sủng ái nhất trong truyện, mới đó đã khôi phục trấn định, thậm chí trên mặt còn có tươi cười đơn thuần, bộ dạng vô cùng bình tĩnh. Nếu không phải vừa tận mắt nhìn thấy, Tô Bạch quả thực không thể tin được mới nãy thiếu nữ này còn đang quyến rũ người khác.
Đáng tiếc thiếu chút nữa Tô Bạch đã nhìn hết toàn bộ, cũng hiểu thêm về tâm tính của Điền Doanh Doanh, hiện tại nhìn thấy nụ cười đơn thuần vô hại của nàng chỉ cảm thấy trong lòng có một trận hàn khí dâng lên. Mẹ Trương Vô Kỵ(***) nói câu kia quả nhiên là lời lẽ chí lý, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng đáng sợ! Hu hu hu, mẹ ơi, con muốn về nhà!
Tô Bạch không tình nguyện ôm Đào Bảo đi qua đó, ngầm trừng mắt nhìn vật nhỏ một cái, đều tại ngươi, phúc lợi của ta lẫn nam chính đều hết rồi, còn không biết sẽ bị nam chính trả đũa như thế nào đây.
Hừ, thịt sắp đến miệng của nam chính còn bị ngươi phá hư, trở về phạt ngươi ba ngày không được ăn thịt!
Cau mày nhìn nam chính, ngã ngồi dưới đất, tóc tai lộn xộn, cả người chật vật, vẻ mặt đỏ bừng, một bộ dạng đang gắt gao nhẫn nại, đối diện với ánh mắt Tô Bạch, chua xót cười.
Tô Bạch cảm thấy mình biết quá nhiều rất có khả năng bị Điền Doanh Doanh diệt khẩu, liền bày ra bộ dạng ‘a, ta chỉ là đi ngang qua thôi, không biết gì hết’, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Điền Doanh Doanh ngượng ngùng cười với hắn, “Muội vốn định đem trả quần áo cho sư huynh, trên đường đi qua hậu sơn lại phát hiện Mộ sư huynh không cẩn thận trúng độc. A Doanh vì muốn giải độc cho Mộ sư huynh mà vô ý làm bẩn hết quần áo, cho nên mặc tạm quần áo của đại sư huynh, chắc sư huynh sẽ không so đo với A Doanh đâu đúng không?”
Nàng vừa nói vừa giơ hai ống tay áo rộng lên, le lưỡi, xinh đẹp như một cô bé nghịch ngợm trộm mặc quần áo của ca ca, khiến cho người ta không đành lòng trách móc nặng nề.
Tô Bạch đúng là thật sự bội phục Điền Doanh Doanh rồi, trong nháy mắt đã tìm được cái cớ này, tránh nặng tìm nhẹ, giũ sạch sai lầm của bản thân, thật là nhân tài!
~
(*) Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra
(**) Yamete: ‘dừng lại’ trong tiếng Nhật, ai rảnh gõ GG sẽ ra một tá thứ thú vị.*cười bỉ*
(***) Trương Vô Kỵ: nhân vật chính trong “Ỷ Thiên Đồ Long Ký”
_________________