“Có ý gì?”
“Ta là nói Duẫn Hạo.”
“Ta không cho rằng trong lòng hắn có ta.”
“Trong lòng hắn không có ngươi? Từ ngày ngươi biến mất, hắn hầu như mỗi ngày đều đến Dạ Lăng Các. Nói hắn không yêu ngươi? Này hẳn không có khả năng.”
“Thật vậy? Nhưng tình yêu của hắn khiến ta một chút an toàn cũng không có, ngươi nói xem ta có thể yêu kẻ như thế sao?”
“Này vẫn là chuyện của hai người các ngươi, ta không can thiệp được.” Ý là, các ngươi tự giải quyết đi.
~
“Công tử, Y công tử nói gì với ngươi vậy?”
“Nga, không có gì, chỉ là trò chuyện vài câu thôi.”
[Tại Trung, dùng cách của chính ngươi để chứng minh với Duẫn Hạo đi.]Đây chính là những gì Y đã nói…..Dùng cách của chính ta? Nếu người hắn yêu thật sự không phải ta thì sao?
“Thật không? Công tử không lừa ta đấy chứ?”
“Tiểu Trúc, trong khoảng thời gian ta rời khỏi, Vương gia rất thường xuyên đến đây sao?”
“Vâng, mỗi ngày đều đến. Aish, nhưng công tử đừng như vậy mà mềm lòng a,Vương gia chịu như thế là xứng đáng. Ai bảo ngay cả người mình yêu là ai hắn cũng không xác định được cơ chứ.”
“A………..”
~
“Những lời cần nói ta đã nói cả rồi, nhưng xem ra Tại Trung không hề có ý định tha thứ.”
“Đạ tạ, Y.”
“Ngươi giữ lời xem ta như bằng hữu khiến ta rất cảm kích, còn đa tạ gì nữa. Bất quá ta nói thẳng, ta thật sự có chút không cam lòng. Rõ ràng thời gian Tại Trung gần ngươi ngắn hơn khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau rất nhiều, thế nhưng ngươi lại yêu hắn.”
“Y, ngươi lúc nào cũng đáng yêu như thế.”
“Aish, đừng nói nhảm nữa, nếu như để Tại Trung nghe được rất không tốt. Ta đã lừa hắn một lần rồi.”
“Lừa hắn một lần?”
“Chính là ngày ta và hắn đứng trên vách núi, thật ra khi ấy ta đã nói với hắn rằng ngươi sớm muộn cũng đuổi hắn ra khỏi Vương phủ, vì thế hắn mới bảo ta buông tay.”
“Ngươi nói gì? Sao ngươi có thể nói như thế?” Đối với những gì mình hiểu về Y, Duẫn Hạo thật sự không dám tin những gì Y đang nói.
“Aish, đừng kích động như thế. Bất luận kẻ nào cũng có đôi lần ích kỷ a. Huống chi khi đó ta vừa khôi phục trí nhớ không lâu nên đã nghĩ mọi việc có phần phức tạp. Nhưng đến giờ ta cũng không thấy mình làm sai chuyện gì.”
“Y, ta thật không dám tin ngươi có thể nói như thế. Bây giờ Tại Trung thành ra như thế đều vì những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.”
“Duẫn Hạo, ngươi thật sự cho rằng ta là nguyên nhân của mọi chuyện sao? Ta chỉ là giúp các ngươi nhìn nhận rõ mọi vấn đề khi ấy mà thôi.”
“Có ý gì?”
“Trong tình cảm, nếu chỉ có nỗ lực không thì không thể duy trì được. Tại Trung đã nỗ lực rất nhiều nhưng ngươi chưa một lần khiến hắn cảm nhận được tình cảm của ngươi. Đó là do bộ dáng của ta và hắn giống nhau như đúc, cũng chính vì vậy mà hắn càng sợ hãi, sợ hãi từ đầu đến cuối mình cũng chỉ là thế thân của kẻ khác. Duẫn Hạo, suốt ngày chỉ nói yêu hắn vẫn chưa đủ. Ngươi còn nhớ những việc đã xảy ra khi ta vừa quay về Vương phủ không? Ngươi mỗi ngày đều đến thăm ta, khi đó Tại Trung ở đâu? Chính vì thế nên ta mới đinh ninh rằng ngươi vẫn còn tình cảm với ta. Ngươi thử đặt mình vào vị trí Tại Trung đi, trước khi ta quay lại, sự tồn tại của hắn căn bản chỉ là thay thế ta, mà hiện tại ta đã trở về………Ta tin với tính cách của Tại Trung, hắn nhất định sẽ không miễn cưỡng lưu lại. Vì thế hắn đã chọn rời khỏi, hơn nữa là buông thả bản thân. Thể xác và tinh thần đều bị thương tổn nặng nề khiến hắn chẳng còn muốn sống nữa, đó cũng chính là lý do đến bây giờ đôi chân hắn vẫn chưa thể đi lại. Kẻ đã gây nên bao nhiêu tuyệt vọng đó cho Tại Trung, chính là ngươi. Tóm lại một câu là, Tại Trung chưa bao giờ, cảm nhận được tình cảm ngươi dành cho hắn.”
“Sau khi ngươi trở lại? Đó là do ta lo lắng cho ngươi, vì thế……Ta nghĩ hắn sẽ hiểu, không ngờ……”
“Hiểu? Có vẻ ngươi đã nghĩ hắn lợi hại quá rồi. Không ai có thể bình tĩnh khi nhìn người mình yêu bỏ rơi mình rồi đến bên cạnh kẻ khác, ta thấy có lẽ nên đưa Tại Trung về bên cạnh Canh đi. Ít nhất Canh còn biết cách làm thế nào để yêu Tại Trung. Thật ra sức khỏe của Tại Trung tuy rằng rất yếu nhưng hai chân đã không còn vấn đề gì, chỉ là hắn không nghĩ sẽ đi lại như trước kia mà thôi. Ta nghĩ, người duy nhất có thể giúp hắn chỉ có ngươi, sau này Tại Trung còn có thể đi lại hay không tùy thuộc ngươi. Đêm đã khuya, ta phải về phòng, ngươi cứ từ từ nghĩ xem nên làm thế nào đi.”
Ta nên làm thế nào? Tại Trung mới có thể quay về bên cạnh ta……
Dạ Lăng Các ~
“Công tử, ta phát hiện gần đây ngươi gầy đi rất nhiều a…..”
“Có à? Sao ta không nhận ra nhỉ?”
“Công tử, hiện tại ngay cả nắm tay ngươi ta cũng không dám dùng sức, bởi ta sợ nó sẽ gãy mất.”
“Nha đầu, chẳng phải ngươi cũng thế hay sao, còn dám nói ta?”
“Giống nhau bao giờ? Công tử ngươi bây giờ gọi là suy yếu. Nhưng ta hiện tại gọi là khỏe mạnh. Không được, ta nghĩ ngày mai phải bảo phòng bếp chuẩn bị thêm vài món bổ dưỡng mới được, còn phải sắc thêm vài thang thuốc cho ngươi nữa.”
“A, không cần.” Những thang thuốc ấy, một giọt ta cũng không muốn uống. Rất đắng!
“Công tử lạnh không? Ta ra đóng cửa lại.”
“Ân…..” Sức khỏe quả thật ngày càng kém, chẳng qua chỉ là vài cơn gió, vậy mà đã khiến đầu nặng hơn rồi. Hình như là phát sốt thì phải……
“Ách, Vương, Vương gia? Công tử đã nghỉ ngơi rồi, ngài……”
“Suỵt, ta chỉ tới nhìn hắn một lát, sẽ rời khỏi đây nhanh thôi, ngươi cứ ra ngoài trước đi.”
“Kia, được rồi.” Ai bảo hắn là Vương gia cơ chứ. Lời hắn nói, ta nào dám không nghe?
Duẫn Hạo nhẹ nhàng bước tới bên giường Kim Tại Trung, bàn tay khẽ chạm lên khuôn mặt người mình yêu.
“Vương gia.” Đột nhiên Tại Trung mở lớn hai mắt, gạt tay Duẫn Hạo sang bên cạnh.
“Tại…….” Thì ra vẫn chưa ngủ?
“Vương gia, đêm đã khuya mà Vương gia đây còn đến Dạ Lăng Các, e là người khác sẽ dị nghị làm bẩn thanh danh của ngài. Thỉnh Vương gia nhanh chóng quay về phòng mình.” Biết đâu Y đang chờ ngươi ở đấy……
“Phải làm sao, ngươi mới tha thứ cho ta?”
“…….” Câu nói của Duẫn Hạo khiến Tại Trung xao động, đôi mắt sâu không đáy nhìn thẳng vào hắn, nhưng ánh mắt ấy đã được thu hồi rất nhanh.
“Tại, nói cho ta biết, ta phải làm gì ngươi mới nguyện ý tha thứ cho ta?”
“Rất đơn giản, đưa ta về Hàn Vương phủ.”
“……..Này tuyệt đối không có khả năng.”
“Vậy thỉnh Vương gia quay về phòng mình.”
“Ta không muốn…..”
“Vương gia, người trước kia muốn tại hạ rời khỏi Vương phủ chẳng phải ngài hay sao? Vì cái gì bây giờ tại hạ muốn rời đi thì ngài lại không cho?”
“Mặc kệ ngươi có tin hay không, nhưng ta cam đoan mình chưa từng muốn ngươi rời khỏi Vương phủ.”
Chưa từng?……..Nhưng ta không muốn ở lại nơi này!
“Rốt cuộc Vương gia ngài muốn gì?”
“……..Ta chỉ muốn…….được nhìn thấy ngươi.”
“Vương gia thật biết nói đùa.”
“Đừng gọi ta là Vương gia nữa, có được không?”
“Thế tại hạ nên xưng hô với ngài thế nào? Tục danh của Vương gia cũng không phải dành cho hạ dân như tại hạ muốn gọi thế nào thì gọi.”
“Đừng dùng thái độ này khi nói chuyện với ta nữa, ta sẽ phát điên mất……” Tại Trung rõ ràng đang ở ngay bên cạnh mình, thế nhưng ta cảm giác khoảng cách giữa ta và hắn ngày càng xa, xa đến nỗi dù ta có cố gắng cách mấy cũng không thể với tới…….
“A, Vương gia, thái độ của tại hạ có vấn đề sao?”
Đột nhiên Duẫn Hạo đưa tay giữ chặt mặt Tại Trung, bá đạo dán môi mình lên môi cậu…..đầu lưỡi nhanh chóng luồn vào khoang miệng đối phương rồi điên cuồng mút vào, hệt như muốn mang tất cả nhung nhớ và yêu thương nói cho người kia hiểu…..
“Đủ rồi!” Tại Trung dùng sức đẩy mạnh Duẫn Hạo ra, dùng mu bàn tay lau mạnh môi mình như muốn xóa đi toàn bộ hơi thở Duẫn Hạo trên người mình, nước mắt bất tri bất giác lăn dài…..
“Tại, quay về bên cạnh ta, có được không?”
“Tại sao ngươi lúc nào cũng như thế! Ta thật sự rất vất vả, đã rất cố gắng khi không ngừng nói với bản thân rằng mình không phải thế thân của Y, nhưng mà, ta căn bản không tìm ra được chút tin tưởng nào khi ngươi nói người ngươi thật sự yêu là Kim Tại Trung ta. Ngay từ đầu chúng ta gặp nhau cũng vì linh hồn ta sống trong thể xác của Y, nên ngươi yêu ta cũng chỉ vì lý do ấy, vì tính cách ta và Y tương tự nhau. Ngươi nói yêu ta, ta đã tin ngươi vô điều kiện, thế nhưng khi Y thật sự quay về thì ta liền phát hiện những lời ngươi từng nói căn bản chỉ là nói dối! Một vai diễn chỉ dành cho một diễn viên mà thôi! Bây giờ ta đã nguyện ý buông tay, vì cái gì ngươi hết lần này đến lần khác giữ ta lại? Ta cầu xin ngươi, buông tha cho ta đi…..”
“Không có khả năng! Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi rời khỏi! Vĩnh viễn cũng không buông tha ngươi!”
“Vậy nếu ta nói, ta đã yêu Hàn Canh thì sao…..”