“Còn kịp mà.”
“Nhưng em không muốn tắm thêm một lần nữa đâu, quần áo của em đã cất hết rồi.”
Đàm Yến Tây vùi đầu vào cổ cô, một lúc sau anh mới buông cô ra rồi cười nói: “Cho em nợ trước, từ từ anh sẽ tìm em tính sổ”
Chu Di không nói lời nào, chỉnh lại quần áo.
Cô cảm giác sâu sắc tầm quan trọng khi sinh ra có vẻ bề ngoài tốt như thế nào, dù anh làm chuyện quá đáng thế nào với cô đi chăng nữa, cô cũng chỉ cảm thấy bản thân mình có thể vui vẻ chịu đựng, nguyện ý phối hợp anh, nguyện ý tận hưởng sự sa đọa này.
Đến ba giờ rưỡi, xe chạy tới.
Đàm Yến Tây giúp cô xách hành lý xuống dưới lầu cất vào cốp xe, rồi cùng lên xe để đưa cô ra sân bay.
Một tiếng trôi qua, cô dựa vào vai anh, câu được câu mất nói những chuyện linh tinh, cô cũng không nhớ rõ mình đã nói gì nữa vì dù sao không có chủ đề gì cả.
Cô nói cái gì Đàm Yến Tây cũng đều lắng nghe, khi cô nhàm chán không nói nữa thì anh cũng lên tiếng tiếp lời.
Khi đến sân bay, vừa vặn kịp giờ để ra đợi máy bay, Đàm Yến Tây đẩy vali cho cô đến trước cửa kiểm tra an ninh rồi mới dừng lại.
Anh đơn giản dặn dò vài câu, kêu cô khi máy bay hạ cánh nhớ nhắn tin báo bình an.
Chu Di gật đầu nói: “Vậy em đi đây.”
Đàm Yến Tây cũng gật đầu, nhưng không rời đi.
Một lúc sau, anh cười bảo: “Em cho rằng anh đang chờ cái gì?”
Những lời này đã tai khiến Chu Di mỉm cười, nới lỏng cần kéo vali để tiến gần thêm một bước rồi chủ động ôm lấy anh.
Cô ngẩng đầu định hôn anh nhưng anh lại như đoán biết trước được mà quay đầu tránh đi, cười nói: “Em không muốn đi vào sớm, cũng không sợ lỡ giờ bay sao.”
“…”
Nhưng khi Chu Di thật sự buông tay xoay người rời đi, anh lại đột nhiên dùng lòng bàn tay đè cô lại ấn vào lồng ngực của mình.
Chu Di cảm thấy đôi khi anh thật sự rất trẻ con, nhưng những mánh khoé nhỏ nhen ngây thơ này của anh luôn khiến cho cô cảm thấy thất thần.
Vóc dáng Đàm Yến Tây thật cao, dường như cả thân người và hơi thở của anh hoàn toàn vây quanh Chu Di. Trên người anh mặc một chiếc áo khoác kaki dáng dài, từng luồng gió mạnh thổi đến làm vạt áo trở nên phập phồng lên xuống, chính anh đứng đó lại tựa như bươm bướm bị gió thổi tung bay.
Sau đó cô chợt nhận ra rằng con bươm bướm ấy đã ở trong lòng cô mất rồi.
–
Máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh, cô về đến nhà vào khoảng mười một giờ sáng.
Chu Di sợ Trình Nhất Niệm và Tống Mãn chưa dậy nên lấy chìa khóa ra mở cửa, lặng lẽ đi vào trong.
Cô đẩy vali tới cửa phòng ngủ, rồi xoay nhẹ tay nắm cửa nhìn thử thì thật sự Tống Mãn vẫn còn đang ngủ say trên giường. Cô nhẹ nhàng lấy bộ đồ ngủ trong tủ ra rồi đi tắm.
Sau khi gội đầu xong, Chu Di lấy máy sấy tóc để làm khô tóc thì mơ hồ nghe thấy có tiếng mở cửa. Cô thò người ra nhìn thì vừa thấy Trình Nhất Niệm mở cửa ra bước vào từ bên ngoài.
Chu Di tắt máy sấy tóc đi, bước ra đón cô ấy cười nói: “Mình còn tưởng cậu còn ngủ đấy, thì ra là làm thêm giờ ở công ty à?” Cô nhìn thấy cô ấy xách một chiếc túi tote thật to.
Nhưng dường như theo bản năng, Trình Nhất Niệm lấy tay che miệng túi lại, sau đó cười nói: “Mình đi ra ngoài làm chút việc. Cậu về đến nhà từ khi nào thế?”
“Mình vừa về tới, có mua cho cậu kem dưỡng da đấy, đợi chút mình dọn hành lý xong thì đưa cho cậu.”
“Ừm. Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt đi. Bữa trưa muốn ăn gì để mình nấu cho?”
“Mình ăn sáng trên máy bay rồi nên cũng không đói mấy. Giờ chỉ muốn ngủ trước, lát nữa dậy mình ăn sau.”
“Tống Mãn có ăn không?”
“Con bé là heo, còn đang ngủ mà, đừng lo lắng cho nó.”
Trình Nhất Niệm gật đầu, không nói gì thêm, rồi quay người đi về phòng mình.
Khi Chu Di sấy tóc xong, trở về phòng ngủ, sau đó mới bất chợt nhớ lại hình như đêm qua Trình Nhất Niệm không có ở nhà.
Chu Di ngủ một giấc đến chiều, đứng dậy thu dọn vali rồi đưa quà mình đã mua cho Trình Nhất Niệm và Tống Mãn.
Tống Mãn đối với chiếc áo phông này vô cùng hài lòng, cô bé mở ra xem đi xem lại rất nhiều lần rồi mới xếp lại vào túi.
Cô bé liếc nhìn chiếc vali trống rỗng của Chu Di hỏi: “Chị ơi, chị không mua gì cho mình sao?”
Chu Di chuyển cái ghế đẩu, giẫm lên nó để nhét chiếc vali rỗng lên nóc tủ, nói: “Chị cũng không thiếu thứ gì, với cả mang đồ ở nước ngoài về cũng cồng kềnh.”
Vali đã được thu dọn xong, Chu Di lại bỏ những giấy tờ tùy thân của mình vào một chiếc túi xách.
Hộ chiếu, chứng minh thư và ví đều được sắp xếp gọn gàng, nhưng khi Chu Di chạm vào chiếc thẻ trong ví cô không biết phải làm gì với nó. Cuối cùng, sau khi suy nghĩ miên man, cô lấy chiếc túi da cá sấu ở sâu trong tủ ra nhét thẻ vào.
Ngày hôm sau, cô đi làm trở lại.
Tại cuộc họp buổi sáng, người giám sát đã giao nhiệm vụ mới, vẫn để Thôi Giai Hàng và Chu Di cộng sự.
Sau cuộc họp, Chu Di như thường lệ định tìm một phòng họp với Thôi Giai Hàng để thảo luận về dự án và thông tin khách hàng.
Thôi Giai Hàng nhìn có chút né tránh, cười nói: “Sau khi hoàn thành tôi sẽ gửi tài liệu cho cô, như vậy hiệu quả hơn.”
Chu Di không nói gì thêm, gật đầu quay lại làm việc.
Thôi Giai Hàng đi đến bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống rồi ném xấp tài liệu trên tay xuống bàn.
Một đồng nghiệp đi qua, vỗ nhẹ vào lưng anh ấy nói đùa: “Lịch trình của Chu Di đều do một mình cậu chiếm hết.”
Thôi Giai Hàng vặn vẹo bả vai né tránh bàn tay đồng nghiệp, không nói lời nào mà đạp chân xuống đất khiến cho ghế trượt đến sát bàn, giơ tay cầm lấy một bên tai nghe mang vào. Vẻ mặt anh ấy trông cực kỳ khó coi.
Hai ngày sau, vào buổi trưa thì Chu Di nhận được cuộc gọi từ Đàm Yến Tây.
Anh đã trở về, rủ cô cùng đi ăn vào tối nay.
Chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của Chu Di, chỉ cần biết khi cô tan sở đi xuống dưới lầu thì chiếc xe do Đàm Yến Tây phái tới chắc hẳn đã đứng đó chờ sẵn.
Cô thường để xe đợi mình ở ngã tư hoặc bãi đậu xe của tòa nhà văn phòng bên cạnh. Một phần nào cũng để tránh những rắc rối và đàm tiếu không đáng có.
Lần này khi cô bước tới, cô cảm thấy có ai đó đang theo sau mình một cách khó hiểu.
Chạy nhanh đến ngã tư, cách đó không xa chiếc Mercedes quen thuộc đã ở đó thì cô mới nhanh chóng xoay người nhìn sang.
Là Thôi Giai Hàng.
Thôi Giai Hàng vô cùng xấu hổ.
Khi ra khỏi thang máy, anh ấy đã nhìn thấy Chu Di ở ngay phía trước, đang định qua chào thì thấy cô vội vàng bước đi nên anh ta ma xui quỷ khiến vội đi theo.
Anh ấy cười một cách bất bình thường rồi nói: “… Tôi qua bên kia đi tàu điện ngầm.”
Chu Di cũng mỉm cười, không vạch trần mặc dù cô biết gần đây anh ấy đều lái xe đi làm.
Cô hơi nâng cằm nhìn về phía ngã tư, “Vậy tôi đi đây, xe đang đợi tôi.”
“Ừ. Tạm biệt. Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Chu Di gật đầu, “Ngày mai gặp lại.”
Ngay khi cô vừa bước chân đi, Thôi Giai Hàng lại gọi lên: “Chu Di.”
Chu Di dừng lại.
Thôi Giai Hàng gãi đầu cười khổ, “Quên đi, tôi thật sự không thể diễn. Tôi không thể kiềm chế được. Nhất Niệm nói với tôi, có phải cô đang yêu đương đúng không?”
“Xem như là vậy…”
“Thật không, nếu vậy thì tốt.” Thôi Giai Hàng mỉm cười.
Chu Di không nói gì nhưng cô trông thấy ánh mắt Thôi Giai Hàng trầm xuống.
Vào buổi trời chạng vạng của một tối đầu hè, hai người đứng bất động giữa dòng người qua lại đặc biệt gây chú ý.
Trong chốc lát, Chu Di nhìn thấy Thôi Giai Hàng thở ra một hơi dài.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe anh ấy nói điều gì đó với cô, mặc dù cô hy vọng là nó không xảy ra.
Cũng may là Thôi Giai Hàng không nói gì, anh ấy ngẩng đầu lên rồi cười nói: “Là ai? Là người lần trước giúp cô giải vây ở chỗ Triệu Dã đúng không?”
“Đúng là anh ấy.”
“Thật không, nếu vậy thì tốt.” Anh ấy lại cười cười, vẫn nói những lời tương tự.
Chu Di chần chờ cười nói: “Còn có chuyện gì không? Nếu không tôi đi trước nhé?” Cô cố ý nhẹ giọng hỏi.
“Ừ. Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
“Hẹn gặp anh vào ngày mai.”
Chu Di đi đến ngã tư, vừa mở cửa xe ra thì lại vô cùng hoảng hốt.
Cô không ngờ hôm nay Đàm Yến Tây sẽ đến tận nơi để đón cô.
Đàm Yến Tây lười biếng ngả người trên ghế, điếu thuốc giữa hai ngón tay đã cháy được một nửa, làn khói mỏng màu lam vấn vít xung quanh.
Anh cười nhạt nhìn cô nói: “Bộ phim của em hơi dài. Cô Chu, bây giờ em có thể đi được chưa?”