Hắn không biết có phải đang an ủi cô không, nhưng cô thấy những lời này thật vô dụng. Đau chết cô rồi, lần nào hắn cũng gấp, cũng đều đau mãi một lúc sau mới thoải mái được. Loại chuyện này có gì sung sướng cơ chứ, hắn lại có vẻ thích thú như vậy.
“Ngủ thêm đi, tiết kiệm chút sức lực tối nay tiếp tục.”
“Có phải hơi dồn dập không, Tôi… Mệt lắm.” Tử Nguyệt nghĩ mình phải nói, nếu không cô sẽ mệt chết mất.
“Từ từ sẽ quen, sẽ thấy thích.”
Hắn rời giường, lúc đi còn mỉm cười, tâm trạng tốt, sức khoẻ cũng tốt thật cô thầm khen hắn.
Tử Nguyệt ngủ tới trưa cũng không dậy nổi, nhưng cô ép bản thân phải thức dậy. Vào toilet vệ sinh cơ thể, cô nhìn mình trong gương cả vùng cổ chi chít dấu hôn thì trợn tròn hai mắt.
Hắn định sẽ không để cô ra ngoài gặp người hay sao?
Tử Nguyệt thở dài, cô ngâm mình trong bồn tắm, thân dưới vừa đau vừa sưng, còn có mầm móng của hắn chứa đầy bên trong. Cô thầm nghĩ hắn cũng không cẩn thận gì cả, nhỡ cô có thai thì sao, còn cả bệnh truyền nhiễm. Hôm qua cô cũng quên bén việc xài biện pháp phòng tránh, lần đầu đúng là cái gì cũng mới mẻ. Tử Nguyệt khẽ thở dài một hơi…
*
“Tiên sinh anh không xài biện pháp an toàn hả?” Tử Nguyệt nghĩ hắn quên, nên cần nhắc nhở một chút.
“Em thích thế hả?” hắn vuốt tóc cho cô hỏi.
“Anh không sử dụng biện pháp an toàn, nhỡ đâu tôi có thai thì sao?” Tử Nguyệt tưởng hắn nói đùa, nhưng mà không giống đùa lắm.
“Có thai thì sao, chẳng phải cũng là con tôi? ” Hắn hiển nhiên đáp, vẻ mặt tỉnh bơ như không phải là chuyện gì quá quan trọng.
“Vũ tiên sinh anh đùa gì vậy? Tôi không phải vợ cũng không phải bạn gái ngài. Đứa con này ngài cũng thừa nhận sao?” Tử Nguyệt thấy hắn đúng là lạ, đến độ không thể giải thích được.
Bình thường không ai dạy hắn đi bóc bánh phải an toàn hay sao?
“Nhà anh không thiếu tiền nuôi người. Tập trung đi, anh sẽ cân nhắc việc em nói.”
Người nào đó lại hành hạ cô suốt cả đêm dài, hắn không mệt thật. Chẳng thấy hắn nghỉ ngơi, mà lại có nhiều sức lực như vậy. Báo hại cô lần nào cũng ngất xỉu giữa chừng, cô nghĩ rồi, sau này chắc chắn cô sẽ loại bỏ kế hoạch về thể lực.
Cô chơi không lại hắn, bắn súng gì đó còn có thể cân nhắc.
Tử Nguyệt không phải kẻ ngốc mà sinh con cho hắn, cô tự mình uống thuốc. Sẽ không có đứa con nào xuất hiện trong cuộc đời của cô và hắn.
Tương lai của hắn chính là ngục giam đầy tăm tối kia, hắn phải trả giá cho những gì mình đã gây ra với những người vô tội, trong đó có cha của cô.