Lệ Kiêu hất cằm về phía phòng tập, “Em vào không? Trận đấu sắp bắt đầu.”
Nói xong một bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng tự nhiên đặt lên gáy cô ý bảo cùng đi vào trong.
“shawn!”
Vừa mới vào cửa, Vân Đóa đã bị một tiếng hét lớn làm giật thót cả người.
Một người đàn ông cao lớn đang đi về phía họ từ rìa võ đài, với mái tóc và con ngươi đen, mũi cao mắt sâu, là người ngoại quốc.
Tóc mai của người này đã bạc, trông có vẻ hơi nhiều tuổi. Ông ta dang rộng hai tay, cả khuôn mặt nở nụ cười ấm áp rạng ngời, bước đi nhanh nhẹn cảm giác như có thể biểu diễn vũ điệu samba bất cứ lúc nào.
“shawn!”
Lệ Kiêu lắc đầu có chút bất đắc dĩ, “Huấn luyện viên của bọn tôi, Rocky. Trước kia là quyền vương thế giới, sau khi giải nghệ ông ấy đã đào tạo ra rất nhiều nhà vô địch.”
Ánh mắt anh nhìn cô như muốn nói ’em hiểu chứ?’, “Ông ấy là người Colombia. “
Là một sinh viên ngoại ngữ Vân Đóa đương nhiên hiểu. Rất nhanh cô cũng hiểu được sự nhiệt tình của người Nam Mỹ quả thực danh bất hư truyền.
Huấn luyện viên đi tới chưa nói lời nào đã ôm Lệ Kiêu một cái thật chặt. Một bên tuôn một tràng tiếng Tây Ban Nha một bên ông đưa tay xoa đầu Lệ Kiêu. Vẫn chưa hết, cuối cùng còn ôm lấy đầu anh, thân thiết hôn lên đỉnh đầu.
Có thể thấy vị huấn luyện viên này thật sự rất quý mến Lệ Kiêu.
Học trò cưng Lệ Kiêu ra vẻ mình đang có áp lực rất lớn. Anh đẩy vị huấn luyện viên nhiệt tình ra và dùng mu bàn tay xoa xoa đỉnh đầu, không hề che giấu biểu cảm ‘ghét bỏ’.
Quay đầu lại bắt gặp vẻ mặt đang cố nhịn cười của Vân Đóa, anh nói, “Tôi chưa bao giờ hôn đáp lại ——”
Lệ Kiêu còn chưa nói xong đã thấy huấn luyện viên đi về hướng Vân Đóa.
“ho! ho!” Rocky cười tủm tỉm, cố gắng trao cho cô gái nhỏ một nụ hôn xã giao.
Lệ Kiêu tay mắt lanh lẹ, dùng thân thể cường tráng nhẹ nhàng chặn lại, giấu cô gái sau lưng.
Cách cậu học trò cao lớn cường tráng Rocky vẫn tiếp tục vẫy tay chào.
Vân Đóa lúng túng gật đầu và chào hỏi ông bằng tiếng Tây Ban Nha.
Ánh mắt của Lệ Kiêu và huấn luyện viên đồng loạt sáng ngời.
Huấn luyện viên lại nói điều gì đó, Vân Đóa mỉm cười và đáp lại một cách trôi chảy.
Tốc độ nói của cô không nhanh như Rocky, nhưng rất tự nhiên và trôi chảy, thậm chí âm lưỡi mà đa số người Trung Quốc khó phát ra cũng rất chuẩn.
Lệ Kiêu quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ nói tiếng Tây Ban Nha một cách nghiêm túc, đôi mắt đen sâu thẳm, khóe môi anh khẽ nhếch lên từng chút một.
Thậm chí cười đến có chút si mê.
“Em còn có thể nói tiếng Tây Ban Nha?”
Vân Đóa đương nhiên hiểu đạo lý “khiêm tốn khiến người ta tiến bộ”, cô lắc đầu, “Ngoại ngữ hai, nhưng tôi chỉ học bình thường thôi.”
Lệ Kiêu bày ra vẻ mặt ‘cô gái nhỏ, tôi rất thưởng thức em!’
“Em có thể làm phiên dịch cho bọn tôi không? Câu lạc bộ đang thiếu người phiên dịch tiếng Tây Ban Nha, trước đây cũng tìm được một hai người nhưng không tốt cho lắm.”
Đôi mắt hạnh sáng màu của Vân Đóa chớp hai lần, giảo hoạt như tiểu hồ ly, “Vậy thì anh trả tôi bao nhiêu?”
Lệ Kiêu liếm môi, “Em ra giá.”
Anh nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng và nghiêm túc,”Nếu câu lạc bộ không trả đủ thì tôi sẽ bù vào cho em!”
Vân Đóa không chống đỡ được ánh mắt như vậy, cô cúi đầu nhưng khóe môi lại trộm cong lên.
Lệ Kiêu cúi người, đưa tay đùa nghịch vài sợi tóc của cô, trầm giọng hỏi: “Vừa rồi em nói gì với huấn luyện viên của tôi?”
Người đàn ông cầm một lọn tóc dài của cô, đầu ngón tay chậm rãi xoắn lại. Động tác của anh rất tự nhiên, nhưng tràn ẩn ý và thân mật.
Vân Đóa mím môi, rút tóc mình ra khỏi ngón tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại bắt đầu đỏ lên.
Lệ Kiêu cười cười, ánh mắt thâm thúy.
Anh không nhịn được mà muốn tiếp tục gần gũi với cô chút nữa, nhưng huấn luyện viên Phương bên kia đã không để anh có cơ hội,
Lệ Kiêu bị gọi đi chuẩn bị tập luyện. Anh đi tới, cởi bỏ áo choàng và đặt nó sang một bên, thân trên rắn chắc cùng làn da màu đồng lộ ra vẻ gợi cảm hoang dã nguyên thủy.
Quay đầu nhìn thoáng qua cô gái nhỏ đứng bên sàn đấu, anh thì thầm vào tai Kỳ Lãng vài câu.
Kỳ Lãng gật gật đầu, tươi cười chạy đến trước mặt Vân Đóa.
“Chị dâu nhỏ, tôi đưa em qua kia ngồi nhé?”
Vân Đóa đi theo Kỳ Lãng ngồi dưới võ đài, cô nhìn thấy hai võ sĩ đang vây quanh hai huấn luyện viên chăm chú nghe các huấn luyện viên nói gì đó. Còn Lệ Kiêu đang đứng làm nóng cơ thể, chỉ là động tác vươn vai đơn giản nhưng anh thực hiện trông cũng vô cùng thu hút.
Các khối cơ trở nên sống động với kết cấu cứng rắn, mỗi ‘tác phẩm điêu khác’ đều sinh động như thể nó đang sống, tất cả mang lại một cảm giác mạnh mẽ tràn đầy.
Vân Đóa ngồi ở bên dưới lẳng lặng nhìn người đàn ông khởi động, hai hàng lông mi khẽ run lên, răng cắn chặt môi dưới.
Kỳ Lãng nhìn theo tầm mắt của cô, khóe miệng cong lên hiểu rõ.
“Chị dâu nhỏ nhìn Kiêu ca kìa ——” Kỳ Lãng tặc lưỡi, đầy nhịp điệu, “Vô cùng lợi hại! Nhìn dáng người, nhìn thể trạng thật là….!”
“Nói cho em biết nhé, Kiêu ca là loại người ‘ăn cơm thiên đình’, một vận động viên tài năng điển hình đấy! Luyện tập sức bền và tốc độ đến mức nào chứ? Kiêu ca luôn là người đứng đầu. Ngoài ra, anh ấy còn có đầu óc thông minh. Trong một trận đấu bình thường, mọi người hầu như không thể theo kịp dòng suy nghĩ của anh ấy.”
Lệ Kiêu cách đó không xa bắt đầu luyện tập đấm bao cát và Rocky ở bên cạnh đang hét lớn gì đó. Giọng của huấn luyện viên người Nam Mỹ này cao như ca sĩ lên quãng tám, ai không biết lại cứ tưởng ông đang đưa học trò đi đánh trận.
Kì Lãng thấy cô không có phản ứng gì bèn nghĩ thầm rằng cô nghe không hiểu. Anh lại ‘haiz’ một tiếng, “Dù sao thì Kiêu ca cũng rất lợi hại!”
Lợi hại, lợi hại là xong việc.
Ánh mắt của Vân Đóa vẫn luôn nhìn về phía Lệ Kiêu, nhìn hồi lâu sau, đôi mày thanh tú của cô đột nhiên nhíu lại.
“Người kia là ai vậy?”
Kỳ Lãng quay đầu, nhìn thấy một người mặc áo choàng trùm đầu màu xanh đi vào.
Vành mũ thấp, cúi đầu sâu, vẻ mặt mờ mịt không rõ nhưng thập phần âm trầm.
Sau khi người đàn ông âm trầm đi vào, anh ta làm ngơ mọi người, yên lặng đi đến bên cạnh sàn đấu và từ từ cởi áo choàng ra.
Sau khi nhìn rõ mặt anh ta Vân Đóa không khỏi nhíu mày —— không hiểu vì sao diện mạo người này lại làm cô thấy không thoải mái trong lòng. Anh ta không xấu, nhưng tướng mạo có chút hung, tràn đầy cảm giác nham hiểm.
Nếu trực tiếp gặp một người như vậy trên phố, chắc chắn Vân Đóa sẽ đi đường vòng.
Kỳ Lãng khẽ hừ một tiếng, ra vẻ khinh thường: “Ngụy Tấn.”
Vân Đóa: “Hả?”
Trong ấn tượng của cô, Lệ Kiêu chưa từng đề cập đến cái tên này, cũng không nghe mấy chàng trai khác nói tới.
“Ngụy Tấn.” Lông mày của Kỳ Lãng cũng nhăn lại, “Anh ta mới đến đây, huấn luyện viên của bọn tôi vừa ‘đào’ anh ta từ nơi khác. Tôi nghe nói anh ta từng là một võ sĩ….”
Kỳ Lãng giật giật khóe miệng, như thể bất mãn “Nắm đấm không sạch sẽ, con người cũng khá bừa bãi.”
Suốt ngày hút thuốc, cũng không biết nghiện cái gì.
Mấy ngày hôm trước Uông Chính không cẩn thận làm rơi tai nghe của anh ta, Ngụy Tấn không nói lời nào đã tiến lên đấm Uông Chính một quyền. Những người khác nhìn thấy lập tức phát điên lên, nếu huấn luyện viên không tình cờ đi ngang qua, hôm ấy bọn họ nhất định sẽ xử đẹp Ngụy Tấn…..
Bắt đầu trận đấu, huấn luyện viên Phương cầm danh sách gọi người.
“Từ Bân Bân, hôm nay cậu là người đầu tiên. Đấu với Ngụy Tấn —— Ngụy Tấn đâu? Tới chưa?”
Lúc này người mặc quần màu xanh lam mới chậm rì rì đi đến. Lúc bước đi chân anh ta hơi kiễng lên, vai hơi khòm, vẻ mặt lãnh đạm như cười như không, đầy vẻ châm chọc.
Vân Đóa yên lặng lắc lắc đầu.
Cũng khó trách mọi người lại có thành kiến với anh ta đến thế. Nhìn anh ta như vậy, quả thực chẳng để ai trong phòng này vào mắt.
Huấn luyện viên Phương nhìn chằm chằm Ngụy Tấn trong giây lát, có vẻ không hài lòng. Ông vẫy tay bảo Ngụy Tấn đi tới, “Cậu và Từ Bân Bân sẽ đánh trước năm hiệp.”
Ngụy Tấn cũng không thèm nhìn Từ Bân Bân bên cạnh mình giây nào, anh ta nheo mắt nhìn xung quanh, không biết đang tìm cái gì.
Khi nhìn thấy Lệ Kiêu đang ở một bên tập luyện với bóng tốc độ, tầm mắt anh ta mới ngưng lại.
*(Speed Ball) bóng tập phản xạ thi đấu Quyền Anh
Ngụy Tấn duỗi ngón tay ra chỉ về phía Lệ Kiêu, vẫn với vẻ mặt giễu cợt đó.
“Tôi phải đấu với anh ta.”
