Lâm Tử bị cú u đầu này làm nhức não muốn ngủ cũng không ngủ được bèn lấy sách chiến quốc ra đọc, lật ngay cuốn Tào Tháo và Lưu Bị. Cô nàng càng đọc càng ức chế lập up sách nhét ngược vào trong balo, lúc này đầu nó nhức tăng tăng nó lấy thuốc giảm đau ra uống vào trấn tỉnh.
Ngồi một mình với dàn trai ngon, song, nó chẳng còn thiết tha gì trai đẹp. Mặt hầm hầm dựa vào ghế cũng chả ngủ được đành dựa vào kính cửa sổ lót nón kết cùng rèm cửa ngủ cho mau qua cơn.
Tuyết Anh ngồi phía trên cùng với Trạch Đông, cả hai như hai kẻ lạ mặt chung chuyến xe, không gian mỗi người mỗi ngã. Trong đầu cô nàng ẩn hiện hình ảnh hai chàng trai cùng 1 lúc.
Thứ nhất là Cổ Huyết với hình ảnh nhàn hạ, hờ hững thì chàng còn lại là Lực Quân với nụ cười banh hàm tươi như ông mặt trời cùng cơ thể lột trần lực lưỡng lấp lánh giọi nước.
Hễ mỗi lần nhớ tới là cô nàng chỉ muốn đập đầu vào bất cứ thứ gì cho đỡ ám ảnh.
Dừng trạm, bác tài xuống xe ngồi uống cafe nghỉ tay. Sinh viên nam nữ đều đã xuống hết trừ Nó đang lờ mờ trong giấc nửa tỉnh nửa mê trên xe.
Tên Cổ Huyết đó cũng định bỏ đi trước nhưng đi được vài hàng ghế thì cảm thấy cắn rứt lương tâm hay có cảm giác gì đó ngăn chân hắn. Tâm bất định hồn, hắn quay lại khỏ khỏ vào vai nó gọi: ” Hey, tới trạm rồi, dậy đi! ”
Nó nghe loáng thoáng rồi chợt tỉnh hất tay hắn ra vội vàng bước xuống cửa xe.
Nó đi vệ sinh rửa mặt xong ra ngồi cùng mấy cô bạn chổng chai nước suối ực sạch sẽ tay quẹt phăng vệt nước trên miệng ngồi thừ người ra thờ thẫn.
Hiểu Tinh thấy nó hơi lạ nên hỏi thăm xem: ” Lâm Tử, cậu không sao chứ? ”
Nó cười gượng: ” Hì…tớ không có gì, cậu khỏi cần bận tâm. ”
” Ô, Lâm Tử, trán cậu sao độn lên một cục ùi kìa! Cậu bị sao vậy? ”. Lưu Trinh khỏe hẳn tinh thần thoải mái hơn hốt hoảng nhìn nó hỏi.
Nó thấm mệt trả lời nhẹ tênh: ” Hồi nảy…xe… thắng gấp, tớ bị đập vào cạnh tay vịn ấy mà. ”
Hiểu Tinh ngắm nghía bỗng hô to: ” Ô bây giờ hình như nó phồng lên nữa kìa……..! ”
Tuyết Anh cũng góp công: ” Để tớ lấy đồ chườm cho. ”
Bọn hắn ngồi sát bên bàn nhiều chuyện không kém đàn bà. Lực Quân dòm dòm phán: ” Ê…ê..nhỏ Lâm Tử bị phình não hay gì zon lên cục chảng kia kìa! ”
Du Vỹ Tường liếc sơ qua rao thánh chỉ: ” Cho chừa cái thói đâm chọt. ”
” À…chuyện lúc sáng ấy hả? Không ngờ cậu cũng có máu thù ghê nhỉ? ” Lập Tuyên xía ngang.
Du vỹ Tường lăng mạ đợt hai: ”Tớ là thấy con đó ngứa mắt lắm rồi, đồ thứ lùn mà ham lấn lối người khác. ”
”………RẦM………”
Âm thanh khủng khiếp vang lên từ bàn tụi con gái làm tất cả giật mình thu mắt về phía bàn đó. Ba người bọn hắn cũng tim chân rụng rời thấy nó đang phùng mang trợn mắt đứng ngay bàn bọn hắn.
Lâm Tử hùng hổ nỗi giận miệng thét ra lửa: ”…….Nói! Ai Lùn? ”
Lực Quân xếp re ngồi im khi thấy nó nổi điên đến đáng sợ, Lập Tuyên lấy hai tay che mắt sợ hãi.
Đến cả thiếu gia Du cũng không dám nhìn thẳng nó mồm lặp cặp run chối bây bẩy: ” Tôi..tôi…không nói cô à, cô nghe nhầm rồi đóa. ”
Hiểu Tinh bước qua giải vây: ” Thôi được rồi Lâm Tử, mấy người đó bị hỏng não hết rồi kệ họ đi! ”
Nó dịu lại theo Hiểu Tinh an tọa, còn tên Cổ Huyết đó vừa hay chứng kiến khi đứng mua nước coca-cola hắn cảm thấy sát khí trong nó hừng hừng, ruột già bảo ruột non: ” Toi thật, con gái giận lên đáng sợ thật!
Hắn tự lẩm nhẫm:
”…..Ừm…ngẫm lại thấy cũng tội, bị u cục chắc đau lắm còn bị bọn nam nhân đó lăng mạ nữa, mấy tên này thiệt tình hài.z..zzz..! Không được, cái cục trên trán đó mà không xử lý là không ổn. ”
Hắn ta nhanh trí lấy thuốc gia truyền gì đó không biết xải chân bước tới ngay cạnh nó xòe tay đưa, miệng nói cứng:
” Thoa vào đi, đỡ sưng! Lúc nãy bọn nó không cố ý đâu, cô đừng để tâm ”
” Không cần ”. Nó gạt phăng đi một bên sắc mặt bừng bừng nộ khí.
Hiểu Tinh nhanh tay chộp lấy lo thuốc rồi ám chỉ xua hắn đi đi. Cô nàng nhẹ nhàng bôi vào cục u mà tên Cổ Huyết cười là mọc ” Nấm ” tức thì cục nhô ấy dần xẹp xuống gần như không thấy.
” Wow, thuốc tên này công hiệu gớm, xẹp ùi kìa! ”. Lưu Trinh nhảy cẩn lên ngạc nhiên.
Thật không? Hết thẩy từ nam thanh nữ tú bao vây xem cục u nó.
Lập Tuyên đảo mắt nghi ngờ thái độ của tên Cổ Huyết và chai thuốc thần bí đó hỏi hắn: ” Way…Sao cậu lại đi quan tâm nhỏ đó vậy? Còn cho cả thuốc gì đó hiệu lực ghê! ”
Nghe mùi hiềm nghi, Cổ Huyết anh ta mặt lấm la lấm lét tự bào chữa cho hành động vừa rồi: ” Có gì…do các cậu gây chuyện trước mà, tôi chỉ muốn giải hòa giúp thôi. ”
Lập Tuyên trước đó trên xe đã thấy hành động kì quặc của hắn ta đối với Lâm Tử, nhất là nụ cười mỉa mai đầy ẩn ý lúc nó bị va đập trên xe.
Thật tình, Lập Tuyên là người rất nhạy bén và tinh vi, cùng là nam nhi cảm giác cậu ta cũng từng trãi nên cậu ta thừa sức đoán được đó là ẩn ý gì, có điều cậu không muốn vạch trần sự nghi ngờ chắc 100% của bản thân.
********
Hết giờ nghỉ, bác tài lên xe khởi động cùng mọi thành viên đã đông đủ an tọa ghế ngồi. Ông phi một mạch đến trường Nhạc Viện.
Kết thúc hành trình, tam đại thiếu gia phi xe về nhà nằm ngủ dưỡng quân. Còn hội nữ sinh cũng tan rã về nơi ăn chốn ngủ của mình.
Mỗi nàng nằm dài trên chiếc giường thân quen đánh một giấc nồng nàn. Nó vừa mệt đầu lại ê ẩm nằm ngủ bất chấp giờ giấc.
Lúc này tên Cổ Huyết không về chốn ngủ mà lang thang trên phố, ngồi công viên suy tư.
” Quái gì thế? Mình điên rồi sao? Khừ…! Lọ thuốc quý tổ tiên để lại thế mà lãng phí với con nhóc đó. ” Hắn đấm gốc cây tự trách bản thân.
Gruuuu…m! Bực thật! Thân là đỉnh đỉnh đại danh Ma Huyết Đại Vương mà hành động cái khỉ gió gì thế chứ? ”. Tự biên tự diễn tập hai.
Hắn tự lấy tay nắm lại đấm vào đầu bản thân đến mệt lã rồi ngồi phệt ra bãi cỏ mát rười rượi.
Ngồi tự kỷ đến mặt trời lặn, ánh sáng mặt trăng êm dịu lú lên. Hắn ta lại tự gợi bản thân nhớ tới cảnh hiện hình cứu người mà hắn hay gọi là ” Con nhóc ” rồi lại tự hành hạ mình dưới gốc cây liễu.
Xin lỗi cho tại hạ ít phút chen ngang: ( ” Phải, ngài là Ma Huyết Đại Vương cao cao tại thượng, dung nhan đạo mạo nhưng trí não ngài đã chính thức bị thao túng do chính con tim ngài đấy, còn trách ai bây giờ! ”)
Hết đời vị Đại Vương tàn khốc khát máu roài! Khổ ải vô biên, tình duyên khiến chết mà! Haizzzz!
Trời sập tối, tuyết lại thong thả rơi từng hạt càng tăng vẻ não lòng bi thương cho ai đó. Trương Ý Hàm, cô từng là một nữ sinh hiền lành trong sáng có tiếng không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh này. Tâm trí cô bị hận thù lấn át, cô định bụng sau khi về sẽ loại Hiểu Tinh ra khỏi nhóm, nếu ai có ý định can ngăn hay theo phe cô cũng sẵn sàng loại thẳng. Đối với cô bọn Lâm Tử, Lưu Trinh chẳng là gì so với danh phận thanh cao của mình.
Cô dạo bước vô tình nhìn thấy Cổ Huyết đang tra tấn chính hắn vô hồn dưới gốc cây, khuôn mặt hắn tuy có chút dằn vặt nhưng đẹp trai lạ lùng khiến tim cô chóng quên đi hình bóng Vỹ Tường.
Cô nàng cố tiếp cận với vẻ ngây thơ hiền lành nhất: ” Hi…., trùng hợp anh cũng ở đây dạo phố à? Nhìn anh có vẻ buồn, có thể chia sẻ không? ”
Hắn ta đang bực nhìn thấy cô hắn xem như một con chồn nhỏ đuổi phức đi: ” CÚT ”.
Cô ngạc nhiên cũng kèm theo nỗi sợ khi thấy vẻ mặt hắn tỏ ra nguồn sát khí. Cô cố kìm nén nỗi sợ tự nghĩ:
” Mình cứ nhẹ nhàng tiếp cận một lần nữa xem sao? Nhìn anh ta đẹp trai như thế, ăn mặc cũng rất có uy phong có lẽ thân thế không phải hạng tầm thường. Biết đâu mình và anh ta có thể kết đôi, mình đường đường là tiểu thư danh giá chắc hẳn anh ta cũng phải rung động khi được mình quan tâm ”.
Suy nghĩ của Ý Hàm rất logic nhưng hoàn toàn thất bại trước ” Thuật Đọc Tâm ” của hắn. Hắn tuy đang bị kích động ức chế bản thân nhưng chưa đến mức mất đi lý trí và khả năng phi thường.
Hắn không thèm đoái hoài đến cô nàng mà đi nhanh trong chớp nhoáng khiến cô không kịp nhìn theo.
Vỹ Tường về nhà nằm trên chiếc giường sang trọng, xác cậu tuy yên vị nhưng hồn lại đi đâu xa lắc. Đầu óc chứa toàn hình ảnh cô nàng Hiểu Tinh. Hình ảnh ấy ngày càng lấn chiếm diện tích não bộ, cậu bực dọc đi tắm. Nhà tắm cũng cao sang không kém phòng ngủ, dưới vòi sen cơ thể vạm vỡ rắn chắc ấy lộ ra mờ ảo dòng nước chảy siết khiến cơ bắp càng mơ hồ trong quyến rũ đến rã người.
Ngay lúc tắm mà gương mặt cùng giọng nói Mạc Hiểu Tinh vẫn lảng vảng trước mắt cứ như âm hồn bất tán. Cậu ta sắp phát điên lên tim tăng đột biến.
Lập Tuyên càng bất thường hơn, kể từ ngày tỏ tình cậu ga lăng hơn, chu đáo hơn và hay cười điên dại một mình. Hôm nay còn được chăm sóc người yêu cậu chìm trong hạnh phúc quên bẳn luôn cả lịch diễn của Cổ Lực Quân hại cậu ta chạy đôn chạy đáo mệt cả đêm diễn.
Nói đi cũng phải nghĩ lại, bà mai Tác giả bỏ quên nhân vật của mình rồi. Cổ Lực Quân chứ ai? Ông này ngày càng long nhong chỉ lo tán gái chưa có mảnh tình nào khắc cốt ghi tâm.
Tại phòng nhà Lưu Trinh, cô nàng sau cơn mưa tình yêu, về nhà ôm gối đỏ mặt mình ên. Cứ nghĩ tới cảnh ông anh Lập Tuyên thôi là mắc cỡ tim đập huyết áp tăng vùn vụt.
Biểu hiện của tình yêu quá rõ ràng! Tuy nhiên nàng ta còn e ngại lúc bị tỉnh tò à không là tỏ tình vẫn chưa trả lời.