Thật ra mỗi tháng, hai vợ chồng Đồng Đại Quân đều gửi một nửa tiền lương về, Đồng gia luôn sống tốt hơn những người khác trong nhóm sản xuất.
Đáng tiếc, lòng tham không đáy, họ luôn oán hận hai vợ chồng Đồng Đại Quân không nhường việc cho họ. Những lời này rơi vào tai của đám người trong khu tập thể, nghiễm nhiên trở thành chứng cứ thối nát của họ.
Một nam đồng chí công an nhìn thấy tình cảnh này thì chau mày: “Trong mấy người, ai là Đồng Ngạn Lương?”
Nghe thấy gọi tên, người Đồng gia mới phát hiện có rất nhiều người đứng trong khu tập thể. Hơn nữa, hai trong số đó còn là đồng chí công an. Người Đồng gia, ai nấy cũng sợ run rẩy, nhất là Đồng Ngạn Lương, vẻ mặt cậu ta bỗng dưng tái nhợt.
Cậu ta tưởng đám người của má Từ tới công an kiện chuyện tối qua cậu ta nói muốn đốt nhà, hai chân cậu ta không kiểm soát được mà run cầm cập.
Đồng Nhị Trụ nói: “Anh công an, mọi người tìm… tìm Đồng Ngạn Lương có gì không?”
Anh?
Nam công an nhìn khuôn mặt đen nhẻm và cũng không phải trẻ tuổi của Đồng Nhị Trụ, vẻ mặt cậu ta càng trầm xuống: “Anh là Đồng Ngạn Lương ư?”
Đồng Nhị Trụ: “Tôi… tôi không phải.”
Nam công an nhíu mày: “Không phải anh thì lên tiếng làm gì? Đồng Ngạn Lương, ai là Đồng Ngạn Lương, lập tức đứng ra đây cho tôi!”
Hai tay của Đồng Ngạn Lương run rẩy, sau đó cả người cũng run theo, giống như lá rơi trên cành vào mùa thu.
Đột nhiên, đầu cậu ta trống rỗng, Đồng Ngạn Lương đưa ra một quyết định ngu ngốc. Cậu ta quay người, co giò chạy ra ngoài cổng.
Nam công an đơ ra, lập tức đuổi theo: “Cậu đứng lại cho tôi!”
Còn chưa chạy tới cổng khu tập thể, Đồng Ngạn Lương đã bị nam công an xô ngã, đầu bị đè xuống đất.
Đồng Tuyết Lục bị một loạt hành động ngu ngốc của Đồng Ngạn Lương làm cho ngớ người không nói nên lời. Với đầu óc này, còn muốn cô động não đào hố cho cậu ta, đúng là lãng phí quá đi.
Người Đồng gia bị doạ một phen, đứng đơ ra tại chỗ không dám nhúc nhích.
Cuối cùng, tình mẫu tử của Tôn Quế Lan chiến thắng nỗi sợ hãi, bà ta run rẩy đi tới hỏi: “Đồng chí công an, anh… sao anh lại muốn bắt con trai tôi?”
Nam công an nhăn mặt nói: “Con trai cô có phải là Đồng Ngạn Lương không?”
Tôn Quế Lan gật đầu: “Đúng.”
“Đúng là được rồi. Người trong khu tập thể, kiện con trai cô trộm quần lót của phụ nữ, còn phao tin muốn giết người phóng hỏa nữa.”
Đồng Ngạn Lương tức tối: “Tôi không có.”
Nam công an: “Không có thì cậu chạy làm gì? Cậu làm vậy rõ ràng là có tật giật mình mà!”
Người trong khu tập thể xúm lại.
Má Từ gật đầu lia lịa: “Không sai, nếu cậu không có tật giật mình thì chạy làm gì chứ? Tôi thấy chính là cậu trộm quần lót rồi!”
“Cái bà già chết bầm, bà im miệng cho tôi!”
Đồng Ngạn Lương thấy người đang nói là má Từ, nhớ tới chuyện hôm qua mình bị đánh, thù cũ hận mới khiến cậu ta có lòng muốn giết bà ấy.
Má Từ hất cằm: “Đồng chí công an, cậu nghe rồi chứ. Người này có thù với tôi, hôm qua cậu ta còn nói muốn phóng hoả thiêu chết cả nhà chúng tôi, rất nhiều người trong khu tập thể đều nghe thấy.”
Đồng Ngạn Lương vô thức phủ nhận: “Tôi không có!”
“Đồng chí công an, cậu ta nói dối, hôm qua tôi có nghe cậu ta nói thế.”
“Tôi cũng nghe thấy…”
Người trong khu tập thể năm mồm mười miệng đứng ra chứng minh là mình có nghe thấy. Mặt của Đồng Ngạn Lương tái mét, gương mặt của người Đồng gia cũng tái nhợt.
Đồng Tuyết Lục đi tới, vẻ mặt tỏ ra thật lòng lo lắng cho cậu ta: “Lương Lương, thành thật được khoan hồng, chống lại bị nghiêm trị, hay là cậu thành thật khai báo đi!”
Đồng Ngạn Lương vừa nghe hai chữ ‘Lương Lương’ thì chỗ nào đó vô thức đau nhói.
Một nữ công an đứng bên cạnh ghi chép nói: “Nữ đồng chí này nói không sai, thành thật được khoan hồng, chống lại bị nghiêm trị. Tốt nhất đồng chí nhỏ nên thành thật khai báo, nếu không lát nữa điều tra rõ thì tội sẽ nghiêm trọng hơn.”
Tôn Quế Lan nghe thấy ‘sẽ nghiêm trọng hơn’, bà ta vội khuyên con trai: “Ngạn Lương, con mau nói thật ra đi!”
Đồng Ngạn Lương ấp úng: “Câu nói đó là do con nói, nhưng nếu không phải bà ta vu oan con sờ mông phụ nữ thì con cũng sẽ không nói như thế. Chẳng qua con chỉ muốn hù bà ta thôi.”
Má Từ nhảy cẫng lên như con châu chấu: “Oan cái rắm, cậu đã sờ mông phụ nữ rồi!”
Đồng Ngạn Lương hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không có, cái bà già chết bầm này còn nói năng bậy bạ, tôi sẽ không tha cho bà đâu.”
Tôn Quế Lan nhảy ra nói giúp con trai: “Đúng, bà còn nói bậy nói bạ thì tôi nhờ đồng chí công an bắt bà đó.”
Má Từ: “Từng câu tôi nói đều là sự thật, tới đồn công an thì tôi cũng nói thế thôi. Con trai bà sờ mông phụ nữ, bao tinh hoàn của cậu ta mới bị người ta đá hỏng như vậy!”
“…”
Nam công an: “Yên lặng hết cho tôi! Chuyện sờ mông phụ nữ và vụ án này không liên quan nhau, mọi người đừng có nhắc nữa. Đồng Ngạn Lương, quần lót có phải do cậu trộm không?”
Vẻ mặt Đồng Ngạn Lương rất khó coi: “Không phải tôi.”
Cậu ta có muốn trộm quần lót thì cũng sẽ không trộm quần lót của đám bà già này. Cậu ta cũng đâu có bệnh.
Má Từ: “Đồng chí công an, chắc chắn cậu ta đang nói dối. Lúc nãy cậu ta không chịu thừa nhận chuyện muốn giết người phóng hỏa, bây giờ lại nhận rồi. Cái tên ranh con này đúng là gian xảo thật!”
Thấy hai người sắp gây gổ, nam công an lên tiếng cắt ngang lời họ: “Chuyện gì cũng phải nói tới bằng chứng, bây giờ chúng tôi muốn lục soát đồ của mấy người.”
Người Đồng gia tỏ ra không có ý kiến. Đồng Ngạn Lương cũng không có ý kiến, cậu ta không làm thì sợ cái gì. Để thể hiện sự công bằng, chuyện khám xét sẽ do nữ công an và hai cán bộ công đoàn phụ trách.
Chẳng mấy chốc, họ tìm thấy bốn chiếc quần lót hình bông lớn từ một chiếc túi quân dụng, một cái còn bị rách hai lỗ ở mông, rất giống với mô tả của vợ ông Lâm.
Họ mang túi quân dụng đi ra, hỏi người Đồng gia: “Đây là túi quân dụng của ai?”
Người Đồng gia nhìn nhau, không ai lên tiếng. Đồng Ngạn Lương nhìn thấy chiếc túi, tim đập loạn xạ, trực giác cho rằng có gì đó sai sai.
Đột nhiên, Đồng Gia Tín chen ra khỏi đám đông chỉ vào Đồng Ngạn Lương và nói: “Là của anh họ mà. Hôm trước anh ấy mua nó từ chỗ hợp tác xã cung tiêu.”
Đồng Ngạn Lương thầm cắn răng, hận không thể đánh cậu ta một trận.
Bị hai người công an nhìn chằm chằm, cậu ta đành gật đầu thừa nhận: “Túi quân dụng là của tôi.”
Trong lòng của nữ công an thầm mắng ‘đồ không biết xấu hổ’, sau đó cô ta lấy bốn chiếc quần lót từ trong túi quân dụng ra: “Mấy người hãy tới xác nhận xem, có phải quần lót bị mất không?”
Chiếc quần lót rách của vợ ông Lâm dễ nhận ra nhất, bà ta cầm quần lót của mình lên, kích động giống như tìm được người thân đã thất lạc nhiều năm vậy.
“Đây là quần lót của tôi. Lúc nãy còn nói không trộm, không trộm quần lót của bà đây thì sao nó lại ở trong túi quân dụng của cậu?”
Đồng Ngạn Lương tức muốn ói máu: “Ai đi trộm…”
Nhưng cậu ta còn chưa kịp lên tiếng thì thấy một bóng người xông tới trước mặt cậu ta. Chẳng nói lời nào mà đã ‘chát chát chát’ mấy bạt tai lên mặt cậu ta.
“Tại sao cậu lại làm vậy? Lương Lương à, cậu thật sự khiến tôi thất vọng quá.”
Đồng Tuyết Lục che ngực, nhìn cậu ta với vẻ mặt không dám tin, cách gọi ‘Lương Lương’ gần như giày vò tâm can mà bật ra.
Đồng Ngạn Lương bị tát đến mắt nổ đom đóm, tai ong ong cả lên, hai gò má đau nhói. Con khốn, chắc chắn cô cố tình làm vậy.
Cậu ta muốn nhào qua, nhưng hai tay bị nam công an siết chặt. Cậu ta muốn nói nhưng đồng chí công an hoàn toàn không cho cậu ta cơ hội để lên tiếng.
Nam công an nói: “Trước tiên đưa người và vật chứng đi đã rồi hãy nói sau!”
Đồng Ngạn Lương hoảng sợ, cũng không quan tâm đến Đồng Tuyết Lục nữa: “Cha, mẹ, cứu con!”
“Đồng chí công an, con trai tôi bị oan!”
Tôn Quế Lan sợ đến mức nước mắt nước mũi chảy ra, vừa khóc vừa đuổi theo. Đồng Nhị Trụ trừng mắt nhìn Đồng Tuyết Lục rồi cũng đuổi theo họ. Cô nhìn Đồng Ngạn Lương bị giải đi, nhẹ nhàng vẩy tay. Lúc nãy không nên dùng sức mạnh như vậy, đau tay quá.
[HẾT CHƯƠNG 19]