– “Không sao không sao. Ngươi đang đi dạo sao? Có cần ta đi cùng không?
Tam hoàng tử càng nói, càng tiến sát lại gần Bạch Tử Lệ hơn, đây như là đang muốn tiếp cận Bạch Tử Lệ vậy. Bạch Tử Lệ thấy không ổn liên tục lùi lại, nhưng càng lùi thì tam hoàng tử càng tiến lại khiến cho Bạch Tử Lệ có chút hoảng sợ, không biết làm thế nào. Bỗng có một cánh tay ôm lấy Bạch Tử Lệ kéo sang phía mình, Bạch Tử Lệ bất ngờ quay ra xem đó là ai. May quá, vì người kéo Bạch Tử Lệ là Mạc Chi Dương. Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt có vẻ không ổn cho lắm, hình như đang tức giận
– “Ngươi làm cái gì người của ta vậy hả?”
– “Ta có làm gì đâu. Ta chỉ là đang chào hỏi thôi mà~”
– “Ta không cần ngươi chào hỏi. Ở đây không tiếp ngươi, đi về với mẫu thân ngươi đi”
– “Ai da~ Nhưng ta không thích đó. Ở đó chán muốn chết, nên ta đã ra chỗ ngươi xem vợ của ngươi có giống như trong lời đồn không? Ai ngờ khác hoàn toàn. Là một đại mỹ nam a~”_Tam hoàng tử nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Lệ với ánh mắt thèm thuồng
– “Liên quan gì đến ngươi. Đây là người của ta, cấm ngươi đụng vào”
– “Hah… Ngươi nghĩ ngươi nói như vậy thì ta sợ sao? Sợ quá trời, ngươi nên nhớ, ta đang là đứa con phụ hoàng sủng ái nhất. Nếu ngươi dám làm gì ta thì chắc chắn phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, đồ con hoang. Mẫu thân ngươi căn bản không xứng”
Tam hoàng tử là đang cố ý chọc giận, khiêu khích Mạc Chi Dương. Và điều này đã khiến Mạc Chi Dương nổi điên lên, dần dần mất kiểm soát, hai mắt đỏ ngầu, tay nắm chặt thành nắm đấm, có thể nói Mạc Chi Dương là con hoang nhưng không bao giờ có thể sỉ nhục mẫu thân,đang định lao vào đánh tam hoàng tử thì bị Bạch Tử Lệ ngăn lại
– “Ngươi bỏ ta ra! Hôm nay ta phải đánh được cái tên này! Ai cho ngươi dám nói mẫu thân ta như vậy hả?
– “Nhị hoàng tử, đừng nổi giận. Để ta giải quyết cho.”
– “Không, ta muốn tự giải quyết. Ngươi bỏ ra”
– “Ai da, ai da… Chưa gì đã nổi điên lên như vậy rồi a~ Chậc, đúng là chẳng ra gì mà”_ Tam hoàng tử vẫn tiếp tục chế giễu
– “Ngươi…”
Bạch Tử Lệ không nhịn được nữa, liền đứng ra trước mặt tam hoàng tử mà nói chuyện cho đàng hoàng. Bạch Tử Lệ bên cạnh nghe cũng thấy rất khó chịu, mẹ người ta mà cứ thích nói là nói, chứ thích chửi là chửi sao? Đường đường là một hoàng tử mà phát ngôn như vậy xem có được không? Lần này, Bạch Tử Lệ thà vô lễ, tự mình chịu phạt còn hơn là nghe những lời sỉ nhục bỉ ổi này
– “Thưa tam hoàng tử, thần nghĩ hoàng tử không nên nói như vậy đâu ạ. Nó sẽ làm mất hình tượng đó. Vả lại, lôi cha mẹ của người khác ra nói là không tốt tý nào đâu. Đến ngay cả trẻ con lên ba cũng biết, huống chi là hoàng tử cao quý đây”
– “Ngươi…. Vô lễ! Ai cho phép ngươi sỉ nhục ta như vậy?!”
– “Ta chưa có lời nào sỉ nhục tam hoàng tử cả. Ta chỉ là đang góp ý thôi, mong hoàng tử hiểu cho”
– Ngươi…”
Tam hoàng tử ứ nghẹn trong họng, không cãi được một câu nào, liền tức giận bỏ về. Sau khi tam hoàng tử đi, Bạch Tử Lệ mới quay ra xem Mạc Chi Dương như thế nào rồi. Thấy Mạc Chi Dương vẫn còn tức giận nên Bạch Tử Lệ cũng hiểu ý, nói một câu rồi rời đi
– “Hãy biết kiểm soát cơn nóng giận của mình”