“Bỏ ra, tớ đi lấy đồ băng bó tay cho cậu mà!”
“… Thật hả?”
Vương Hạ Vũ ngỡ ngàng hỏi lại Tô Băng Linh, cô phải xác nhận thêm tận mấy lần nữa anh mới tin tưởng mà buông cô ra.
Quay người lại định mắng Hạ Vũ, Băng Linh bỗng thấy mắt anh đỏ ngầu thì bất ngờ nên quên mất điều mình định nói.
Đặt Vương Hạ Vũ ngồi lên giường, Tô Băng Linh chạy xuống nhà lấy hộp cứu thương của nhà anh sau đó lại chạy nhanh lên phòng.
Ngồi kế bên Vương Hạ Vũ, lấy tay anh sang cẩn thận sát trùng, cuối cùng dùng miếng gạt phủ lên vết thương rồi lấy cuộn băng quấn quanh lại. Ngắm lại thành quả cô hài lòng mà cười mỉm nhẹ một cái.
Sau cùng Vương Hạ Vũ và Tô Băng Linh ngồi nói rõ lại với nhau về vuệc tối qua, cuộc trò chuyện giữa cả hai xảy ra rất đềm ấm.
Được một lúc, Hứa Vi và Khanh Nhất cũng tỉnh dậy. Bốn người đi xuống bếp ăn sáng, người giúp việc nấu từng món rồi nhanh chóng dọn ra bàn.
“Ây da, hôm nay chủ nhật được nghỉ thoải mái nhỉ?”
“Đúng đúng, may là hôm nay được nghỉ.”
Hứa Vi và Tô Băng Linh nói chuyện cùng nhau, tay vẫn gắp thức ăn vào miệng. Người giúp việc đang nấu thêm vài món, cảm thấy có gì đó sai sai nên quay lại nói:
“Tôi nhớ hôm nay là thứ bảy mà ạ!”
“Hả?”
Hứa Vi cùng Tô Băng Linh đồng thanh, miếng thịt đang gắp bỏ vào miệng cũng rơi lại vào chén. Đơ người mấy giây, Tô Băng Linh mở màn hình điện thoại lên xem lại.
Hôm nay đúng là chỉ mới thứ bảy, Tô Băng Linh hoảng loạn tăng tốc ăn cho xong, Hứa Vi bên kia không khác gì mấy.
Vương Hạ Vũ và Khanh Nhất vẫn điềm tỉnh mà ăn, Hạ Vũ nhai hết thức ăn trong miệng mới chịu lên tiếng.
“Tớ xin nghỉ ba tiết đầu buổi sáng rồi, còn nhiều thời gian cứ thong thả mà ăn.”
Tay đang gấp gáp chọn từng món đồ ăn của Tô Băng Linh dần dà hạ tốc độ, cô thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, cứ tưởng lại đi trễ nữa rồi. Đang thong dong ăn, cô sợt tỉnh cả người quay sang nói với Hạ Vũ.
“Quên mất, còn đồng phục của tớ thì sao? Đây là nhà của cậu mà!”
“Ban nãy tớ gọi mẹ cậu rồi, bà ấy đang kêu người mang sang.”
“Ò…”
Hứa Vi cũng giật mình không kém, còn chưa để cô nói câu nào Khanh Nhất đã giành nói trước.
“Tớ cũng nói mẹ cậu rồi.”
“… Cảm ơn nhé!”
Đang trong bữa ăn, người đưa đồ đã đến nơi nên người giúp việc của nhà Vương Hạ Vũ chạy ra lấy đem vào đưa bọn họ.
Tô Băng Linh đang ăn, nhớ ra mình còn đang giảm cân thì tay dừng lại. Đứng phắt dậy cầm gói đồ được để trên bàn chạy lên lầu thay.
Hứa Vi ăn nốt những món còn trong chén, sau đó cũng như Tô Băng Linh nhanh nhẹn cầm đồ đi thay.
