Vương Thạch Tỉnh nhận bát của Thiệu Vân An im lặng đi múc canh. Vương Đại Lực cùng Vương Xuân Tú không nhìn Thiệu Vân An, đồng thanh nói. “Thạch Tỉnh (đại ca).”
Vương Thạch Tỉnh dừng lại, có người không chịu nghe theo. “Sững sờ làm gì, canh lạnh! Ngươi muốn ta uống vào bị đau bụng sao!”
Vương Thạch tỉnh mở cửa đi ra ngoài. Vương Xuân Tú căm giận lườm Thiệu Vân AN, Thiệu Vân An trừng trở lại. “Ngươi là ai a! Tối mù mịt chạy đến nhà chúng ta làm gì? Thành thân chưa? Nếu chưa thì mời ra ngoài, tránh người khác nhàn thoại.”
Sắc mặt Vương Xuân Tú đỏ lên, Vương Đại Lực không phải người nói nhiều, đối mặt với Thiệu Vân An miệng lưỡi nhanh nhảu làm sao có khả năng phản kích. Vương Xuân Tú cũng không trông cậy gì nhiều vào cha mình, đỏ mặt nói. “Ta là Vương Xuân Tú, muốn tới nhà đại ca còn phải xem canh giờ?”
“Nhà đại ca ngươi?” Thiệu Vân An hừ lạnh. “Ta thật ra có nghe nói Thạch Tỉnh ca còn có một khuê nữ muội muội, nhưng từ hôm thành thân đến giờ còn chưa từng nhìn thấy, ngươi không biết ngượng mà nói đây là nhà ca ca. Ngày thành thân ngươi cũng giống tên đệ đệ kia không lộ mặt, hiện tại chạy đến nhà này là có ý gì?”
Khoé môi Vương Xuân Tú giật giật, đẩy đẩy cha mình. Vương Đại Lực nhìn ra ngoài cửa, định chờ Vương Thạch Tỉnh tiến vào. Thiệu Vân An nổi nóng, giương giọng gọi. “Thanh nhi, đi kêu lý chính, nói Vương gia lại tới nhà náo loạn.”
Vương Đại Lực căng chặt cơ thể, Vương Xuân Tú nóng này hô lên. “Đại ca! Ngươi thực sự cưới tức phụ liền quên nương sao? Ngươi xem tức phụ ngươi khi dễ người như thế nào này!”
Chén canh của Thiệu Vân An còn thừa một nửa. Lúc vào phòng bếp, Vương Thạch Tỉnh đã đem nửa chén còn dư uống cạn. Nghe thấy giọng Thiệu Vân An và muội muội từ trong phòng vọng ra, hắn để hai đứa nhỏ vào phòng mình và Thiệu Vân An trước. Sau đó múc một chén canh khác bưng vào phòng.
Vương Thạch Tỉnh còn chưa nhấc chân vào, Vương Xuân Tú lại hô tiếp. “Đại ca! Ngươi đúng là không cần cha nương, không cần đệ muội có phải không? Nhị ca nhị tẩu bị bắt, Chi Tùng bị phu tử trách phạt, ngươi cũng không rên một tiếng? Ngươi xem tức phụ ngươi đã làm cái gì này? Xem hắn đối xử với ta thế nào này!”
“Hắn là đại tẩu ngươi!” Vương Thạch Tỉnh đem bất mãn của Vương Xuân Tú chặn trở lại. Cầm chén đưa cho Thiệu Vân An, nhìn thẳng cha hắn nói. “Ta biết các ngươi tới tìm ta làm gì. Ta cùng lý chính và tộc trưởng đã nói qua. Điền Nham cùng Quách thị là do huyện lệnh đại nhân trách phạt, Chi Tùng là do viện trưởng khiển trách, ta đã cầu tình hết khả năng.”
Vương Xuân Tú nhanh miệng nói. “Ngươi không phải có ngọc bài huyện lệnh cho hay sao? Đi tìm huyện lệnh đại nhân a! Bằng không ngươi đem tiền chuộc nhị ca nhị tẩu ra, ngươi cũng không thiếu bạc!”
Ta thao! Thiệu Vân An dù chưa đánh nữ nhân bao giờ cũng muốn ra tay.
“Vương Thạch Tỉnh! Ngọc bài kia là của ai? Tiền trong nhà là của ai?”
Thiệu Vân An lạnh mặt lên tiếng, Vương Xuân Tú thân thể run run. Nàng thân là một cô nương, nếu không thể la lối khóc lóc giống như Vương lão thái thì chẳng biết phải đối mặt với Thiệu Vân An mặt lạnh thế nào.
Vương Thạch Tỉnh trả lời. “Ngọc bài là của tẩu tử ngươi, bạc cũng do tẩu tử ngươi chưởng quản.”
Vương Xuân Tú lập tức nói. “Của tức phụ ngươi còn không phải của ngươi sao!”
Vương Thạch Tỉnh sầm mặt. “Ngươi còn không lớn không nhỏ một cái tức phụ ta thì cút ra ngoài.”
Vương Xuân Tú không thể tin được đây là đại ca trong trí nhớ nàng, là người ít khi mở miệng, giống như cha vậy cho dù uất ức cũng không lên tiếng. Vương Đại Lực nói. “Thạch Tỉnh, đó là huynh đệ ngươi!”
“Ta không có huynh đệ cả ngày ham muốn gia tài của huynh trưởng, khinh tẩu, ngược cháu!” Vương Thạch Tỉnh bộc lộ hoàn toàn nộ khí. “Các ngươi tới tìm ta cầu tình, vậy trước đó sao không xem thử hắn đối đãi ta thế nào?” Nhìn về phía Vương Xuân Tú sắc mặt trắng bệch, bị hắn doạ sợ không thể thốt nên lời. “Ngươi mở miệng một cái là “ta tức phụ”, ta cùng tẩu tử ngươi thành thân ngươi cũng không lộ mặt, ngươi còn xem ta là đại ca sao? Ni tử trời lạnh phải giặt đồ cho ngươi, ngươi có xem ta là đại ca sao? Nếu không phải Điền Nham và Chi Tùng hôm nay xảy ra chuyện, ngươi chắc chẳng bao giờ mở cánh cửa nhà này đâu nhỉ? Ta đã phân gia. Tẩu tử ngươi cũng không phải nữ nhân, ngươi khuê nữ chưa xuất giá về sau đừng tới nữa.”
Vương Điền Nham còn chịu không nổi lãnh ý của Vương Thạch Tỉnh huống chi Vương Xuân Tú. Vương Xuân Tú nghe xong nước mắt soạt soạt rơi xuống. Vương Đại Lực tròng mắt u ám nói. “Ngươi thực không quản?”
“Ta không quản được!”
“Hắn dám quản!” Thiệu Vân An xù lông quát. “Nhà này ta làm chủ, ta kêu hắn đi hướng tây hắn còn dám đi hướng đông.” Từ trong ngực móc ra khối ngọc bài rồi ném trên bàn, Thiệu Vân An hất cằm nói. “Có bản lĩnh các ngươi tự mình lấy, đi cầu huyện lệnh đại nhân thả người, bạc, một phân cũng đừng nghĩ. Truyền thống Vương gia không phải sợ lão bà sao? Khi nào lão gia gia ngài quản được lão nãi nãi hãy đến tìm nhi tử làm chủ.” Trào phúng liếc Vương Đại Lực không còn mặt mũi, Thiệu Vân An hướng Vương Thạch Tỉnh rống. “Nhiều đồ như vậy còn chưa thu dọn đâu, nhanh đi làm đi!”
Nam nhân “sợ vợ”, Vương Thạch Tỉnh, thành thật nghe lời đi ra ngoài, Thiệu vân An chỉ vào cửa. “Đi thong thả không tiễn. Vương Xuân Tú, ngươi về sau còn tiến vào nhà này, ta liền nói ngươi câu dẫn ta.”
“Ngươi!” Vương Xuân Tú nước mắt xoành xoạch rơi, quá xấu hổ rồi. Lời như này sao lại có thể tuỳ tiện nói ra.
Vương Đại Lực môi giật giật, bắt lấy tay nữ nhi lập tức bước đi, sợ còn ở lại một khắc nào nữa sẽ gây ra nhàn thoại khó nghe. Vương lão thái và Vương Đại Lực còn muốn tìm một nhà thông gia giàu có cho Vương Xuân Tú. Vương Xuân Tú không cần cha nàng kéo, nàng hận ban đầu đừng có bước vào gian nhà này.
Hai người đi rồi, Vương Thanh vẫn luôn canh chừng lập tức chạy ra đóng cửa. Vương Thạch Tỉnh trở lại phòng, Thiệu Vân An cất ngọc bài xong, nói. “Nhanh ăn cơm đi!”
Vương Thạch Tỉnh không bận tâm đến việc Thiệu Vân An hống hách với hắn lúc nãy, ngồi xuống giường nói. “Canh của ngươi lạnh nên ta uống rồi, ta đã múc cho ngươi chén mới, ngươi cũng nhanh ăn đi.”
“Cha, ăn cơm.”
Vương Thanh bê chén vào, Vương Ni cầm một cái mâm theo sau. Trên mâm là mấy cái bánh bột ngô còn toả hương nóng hổi. Thiệu Vân An không vì Vương Thạch tỉnh uống mất canh của mình mà xấu hổ. Hai người cúi đầu đem canh uống sạch, sau đó bưng chén không ra ngoài, để Vương Thanh và Vương Ni đi ngủ sớm một chút.
Hai đứa nhỏ nằm xuống, Vương Ni hỏi. “Ca! Cha sẽ không đi nữa chứ?”
“Sẽ không?”
“Chúng ta sẽ không bị khi dễ nữa đúng không?”
“Có cha nhỏ, sẽ không! Ngủ đi Ni tử, ngày mai dậy sớm giúp cha và cha nhỏ làm việc.”
“Vâng!”
Vương Ni ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ. Vương Thanh trợn mắt suy tư. Gia gia, nãi nãi, nhị thúc, tiểu thúc, còn có tiểu cô bọn họ đối xử với cha như vậy còn không phải vì tiểu thúc đọc sách sao? Hiện tại bé cũng có thể đọc sách, bé nhất định phải giỏi hơn cả tiểu thúc. Bé muốn làm trạng nguyên, về sau sẽ không có ai dám khi dễ bé và muội muội, sẽ không ai dám khi dễ cha và cha nhỏ!
Hai đứa nhỏ ngủ, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh không ngủ được. Thiệu Vân An xử lý lá trà, Vương Thạch Tỉnh thì thu dọn các đồ đạc khác. Lúc ở huyện về Thiệu Vân An mua rất nhiều đồ vật, trong đó bao gồm một mấy cái mẹt lớn, nơi này các nông hộ thường dùng để phơi đậu hoặc những thứ khác. Thiệu Vân An không có thời gian đặt người làm, nên mua trước bảy tám cái để phơi trà.
Lá trà được trải trên mẹt tre theo từng loại khác nhau dựa theo cách Vương Thạch Tỉnh đã hái lúc trước. Hoa cúc dại phơi ở một cái mẹt khác. Còn hoa quế, Thiệu Vân An đành xa xỉ phơi trên một phiến giấy, dù sao cũng không nhiều lắm.
Chờ Vương Thạch Tỉnh nhanh nhẹn đem đồ thu dọn xong, Thiệu Vân An đem lá trà ra ngoài phơi. Vương Thạch Tỉnh vừa đến, Thiệu Vân An liền nói. “Lá trà hái xong phải mở ra phơi một canh giờ. Vốn lúc hái về phải phơi liền, để lâu sẽ lên men. Trà lên men sẽ rất khó uống.
Vương Thạch Tỉnh lo lắng hỏi. “Vậy hiện tại bị lên men sao?” Hắn lần đầu tiên nghe thấy lá trà còn lên men.
Thiệu Vân An ngửi ngửi lá trà, nói. “Giờ mới xử lý hơi muộn, lá trà không còn tươi nữa. Đêm nay không thể ngủ, thời điểm chế trà rất qua trọng. Ngươi đem hai cái nồi gang mới mua rửa sạch, lau khô, sau đó đi tìm ít vôi.”
“Được.”
Vương Thạch Tỉnh đi rửa nồi. Viện này có hai gian phòng, thêm một cái phòng bếp và một cái phòng nhỏ để tạp vật. Trời đã tối chẳng kịp thu dọn, Thiệu Vân An liền ở trong phòng của hắn và Vương Thạch Tỉnh chế trà. Điều kiện đơn sơ, trước chỉ có thể tuỳ tiện một chút. Hắn cũng không nghĩ đến có thể tìm được lá trà nhanh như vậy, xem ra phải mau chóng mua đất, dựng nhà mới.
Thiệu Vân An vào phòng bếp múc một gáo nước, lúc quay lại nhanh chóng vào không gian múc một gáo linh tuyền, sau đó lại lấy cái chai đựng linh nhũ dịch, mặc dù chỉ có một chút, trộn vào. Thiệu Vân An dùng tay vẩy ít nước lên lá trà. Nước bình thường khẳng định sẽ thúc đẩy lá trà lên men, nhưng nước linh tuyền cộng thêm linh nhũ dịch lại là chất dinh dưỡng rất tốt.
Đem lá trà và hoa cúc dại vẩy nước qua một lần, Thiệu Vân An cẩn thận kiểm tra bấc đèn dầu, đánh giá thời gian. Trong không gian có biểu, nhưng phải tốn thời gian tìm. Cũng không biết Vương Thạch Tỉnh khi nào trở về, hắn chỉ có thể dùng phương pháp đơn sơ này tính thời gian. Bởi vì vẩy nước linh tuyền, thời gian phơi sẽ lâu hơn chút.
Long tĩnh thuộc loại trà xanh đậm, kỹ thuật sao trà từ sau khi hái về bao gồm lắc, nắm bắt, oằn, ép nghiền, cọ xát, ném. Phải làm đúng hết quy trình mới sao ra được trà long tĩnh tốt. Ở đây không có Tây Hồ (hồ Hàng Châu), Thiệu Vân An không thể gọi trà này là long tĩnh tây hồ được. Để làm một cân trà long tĩnh cần đến bốn, năm cân lá tươi. Thiệu Vân An tính nhẩm, với số lượng trà họ hái được có thể làm hơn hai mươi cân trà. Hơn hai mươi cây trà cổ thụ là rất nhiều, một cây trà cổ thụ có thể sao ra gần một cân trà, nếu không trà cổ thụ sao lại quý báu như vậy. Chính bởi vì trà cổ ra lá quá ít nên người ta mới trồng trà bậc thang.
Những cây trà trong vườn trà mà người hiện đại thường thấy thực ra là những cây được nhân giống số lượng lớn với phương pháp hiện đại, thường được gọi là trà cao sản. Trà bị bị ngắt mầm để sinh ra nhiều cành mới, như vậy có thể thu hoạch được nhiều lá hơn. Vì vậy hương vị không thể nào so sánh với trà cổ thụ. Thiệu Vân An không tham, hai mươi ba cây trà cổ kia đã thực sự thoả mãn hắn. Nếu có người dám cùng hắn tranh đoạt, hắn liền đem hai mươi ba cây trà bỏ vào trong không gian luôn, lại ở trong không gian lấy nhánh ra trồng thêm, vậy là không chỉ có hai mươi ba cây đâu. Có không gian nghịch thiên ở bên cạnh, hắn tràn đầy tự tin.