Trên tầng, Nguyễn Hạo Thần vốn đang nhìn chằm chằm vào Tô Khiết , khóe miệng chậm rãi cong lên, trong vẻ quyến rũ kèm theo sự nguy hiểm.
Thật ra anh muốn xem thử người phụ nữ này rốt cuộc có phải là người đó hay không!
“Vâng.” Tô Khiết cuối cùng ngẩng đầu nhìn cảnh sát trước mắt, cô ngẩn người và chậm rãi gật đầu, dáng vẻ này có phần trì độn, phản ứng chậm nửa nhịp.
Cậu năm Tào trề môi.
Vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần không bất kỳ nào thay đổi nào, chỉ là đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào cô, không bỏ sót bất kỳ cảm xúc thay đổi nào trên mặt cô.
Nhưng cảm xúc trên mặt cô trước sau không thay đổi, ngoại trừ mờ mịt vẫn là mờ mịt!
“Xin hỏi từ mười giờ tối hôm qua đến bốn giờ sáng nay, Cô Tô đã ở đâu vậy?” Cảnh sát tiếp tục hỏi theo kịch bản được người nào đó cung cấp.
“…” Tô Khiết ngơ ngác nhìn cảnh sát và đờ người ra, không trả lời, hình như không hiểu rõ ý của anh ta.
Thật ra, từ khi người cảnh sát này vừa xuất hiện, cô đã biết có chuyện gì xảy ra. Dù sao lúc trước Dụ Vỹ Phàm bị mời qua Cục cảnh sát, mà giờ phút này lại hỏi thẳng như vậy thì càng không cần nghi ngờ nữa.
Nếu người đàn ông kia còn mời được Dụ Vỹ Phàm đến Cục cảnh sát, bây giờ nghi ngờ đến trên người cô cũng là rất bình thường.
Cô sớm đã nghĩ đến khả năng này rồi.
Chỉ là cô không ngờ anh lại dùng cách này! Anh chỉ mới nghi ngờ, tự nhiên bảo cảnh sát tới thẩm vấn cô ngay trong bữa tiệc đính hôn của cô!
Anh còn có thể ác độc hơn nữa sao?
Nếu cô đoán không sai, bây giờ người kia đang ở chỗ tối nhìn cô, quan sát phản ứng của cô.[1][1]
Anh làm tất cả những điều này chẳng qua chỉ muốn nhìn ra được sơ hở từ trong phản ứng của cô.
Nếu lúc này cô lộ ra chút khác thường nào, sợ rằng cũng không thoát khỏi…
Anh tốn công tốn sức vòng vo như vậy, nếu thật sự bắt được cô thì tuyệt đối không chỉ đơn giản là để dẫn cô về nói chuyện phiếm, uống chút trà thôi đâu.