“Vũ Trung ca ca đến quăng thức ăn chó rồi!”
“Tiểu Kiều chưa ăn cơm đâu!”
Kiều Úy Nhiên vừa đọc comment, vừa phải tập trung vào việc đánh phấn mắt, lại quay đầu nhìn Đàm Xung, quá nhiều việc khiến cho tay cậu hơi run lên, không cẩn thận khiến cho bột phấn rơi vào mắt.
“Ai da…” Kiều Úy Nhiên nhắm tịt mắt lại, không quan tâm đến phòng livestream nữa, sờ soạng đứng lên đi về phía Đàm Xung.
Đàm Xung lập tức bỏ hết đồ đạc trên tay xuống, dịu dàng đỡ lấy cậu: “Làm sao rồi?”
“Phấn bay vào mắt.”
Người xem livestream hiện giờ chỉ nhìn thấy một chiếc ghế sofa trống trơn, thỉnh thoảng có tiếng nói của Kiều Úy Nhiên và Đàm Xung vang lên từ xa.
Kiều Úy Nhiên nũng nịu nói: “Xót, anh nhẹ chút đi…”
Đàm Xung bình tĩnh nói: “Em đừng cử động.”
“Ai nha, anh cọ em rát quá…”
Bình luận bay đầy màn hình, không nhìn thấy hình ảnh khiến cho ai nấy đều sốt ruột.
“Di động tôi lag rồi sao? Sao không thấy ai cả?”
“Phải nạp thêm tiền mới được xem hình sao?”
“Hội viên thường chỉ có thể nghe tiếng sao?”
“Trong đầu tôi tự động phát hình ảnh rồi!”
Sự cố rất nhanh đã được xử lý, Kiều Úy Nhiên hai mắt hồng hồng vội vàng quay lại tạm biệt người xem sau đó tắt livestream, lại chạy đi tháo phụ kiện, tẩy trang sạch sẽ…
Sau khi xong xuôi, một bên mắt của Kiều Úy Nhiên vẫn có cảm giác khô rát, Đàm Xung tìm thuốc nhỏ mắt giúp cậu làm ẩm.
Kiều Úy Nhiên nằm khểnh như đại gia trên sofa, bĩu môi trách Đàm Xung: “Tại anh đấy…”
Không nên nói đạo lý với người yêu, đây là nguyên tắc mà Đàm Xung thuộc lòng từ khi hai bọn họ còn chưa xác định quan hệ: “Còn đau không?”
“Không đau…” Kiều Úy Nhiên vẫn chớp mắt để thuốc nước thấm đều: “Anh nói đi, anh định bồi thường em như thế nào?”
Mắt của Kiều Úy Nhiên đã bình phục hẳn, thế nhưng không có nghĩa là cậu không cần dỗ dành.
“Nghe theo em hết.”
“Thật không?” Ánh mắt Kiều Úy Nhiên hiện lên một tia giảo hoạt: “Anh chờ một lát.”
Cậu chạy vào phòng ngủ lục lọi khắp nơi, cuối cùng mang ra một bộ đồng phục JK*, đây là quà tặng kèm của một shop quần áo, bị nhầm size to nhưng Kiều Úy Nhiên lười đi đổi nên vẫn luôn nhét dưới đáy tủ. Lúc này vừa vặn có công dụng rồi.
*đồng phục nữ sinh cao trung Nhật Bản, viết tắt của cụm từ jyoshikoukousei

Cậu mang áo và chân váy đưa cho Đàm Xung: “Em muốn nhìn anh mặc váy!”
Đàm Xung nghẹn lời, câu hứa hẹn vừa rồi như bát nước đã hắt đi, trước mặt Kiều Úy Nhiên anh chưa bao giờ nói mà không giữ lời.
Kiều Úy Nhiên sợ anh không đồng ý, thúc giục thêm: “Anh vừa nói làm gì cũng được mà!”
Đúng tình hợp lý, Đàm Xung hết lý do để chối bỏ, anh rối rắm nhìn Kiều Úy Nhiên: “Thật sự phải mặc sao?”
“Ừm!” Kiều Úy Nhiên kiên định gật đầu, ánh mắt vẫn hơi hồng hồng, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Đàm Xung vò đầu bứt tai, sau đó đứng trước mặt Kiều Úy Nhiên bắt đầu thay đồ. Quần áo size lớn của Kiều Úy Nhiên, đối với Đàm Xung mà nói vẫn quá miễn cưỡng.
Áo sơ mi ngắn cũn, vạt áo còn không che được tới rốn, vừa lúc lộ ra các múi cơ bụng rắn chắc. Hàng cúc áo như sắp đứt tung, khóa váy không kéo lên nổi, chỉ lưng chừng đến phần háng.
Bộ đồ căng chật cộng thêm biểu tình nhăn nhó của Đàm Xung khiến cho Kiều Úy Nhiên lăn lộn cười bò: “Nhìn anh ngố quá!!!”
Kiều Úy Nhiên vẫn chưa buông tha cho Đàm Xung, cậu vẫy người ngồi xuống, lại lôi ra một đôi tất trắng cao đến gối, tự tay đi vào cho anh.
“Đẹp rồi!” Cậu vỗ tay hài lòng: “Anh đứng lên, nhanh đi!”
Đàm Xung bất đắc dĩ chiều theo ý cậu, vạt váy tốc lên, gió thổi mát rượi phía dưới.
“Em phải chụp lại.” Nói xong Kiều Úy Nhiên giơ di động lên, còn cứng rắn ra lệnh: “Không được lộn xộn!”
Cái này đã vượt xa level chụp ảnh dìm hàng, nếu những bức ảnh này bị lộ ra ngoài, Đàm Xung chỉ có cách giết người diệt khẩu để bảo vệ thanh danh cho mình.
Kiều Úy Nhiên chụp hình xong, nhào lên ôm cổ Đàm Xung: “Anh xong đời rồi, nếu anh không ngoan ngoãn nghe lời em, em sẽ tung đống ảnh này lên mạng!”
Chưa đợi Đàm Xung đáp lời, Kiều Úy Nhiên tỏ ra vẻ thông minh: “Người khác nhìn thấy bộ dạng thảm họa này sẽ không ai thèm yêu anh nữa, đời này anh chỉ có thể ở bên em mà thôi!”
Đàm Xung bật cười, xoa đầu Kiều Úy Nhiên: “Đã nguôi giận chưa?”
Kiều Úy Nhiên còn đang dương dương tự đắc, cậu lắc đầu nguầy nguậy lôi kéo Đàm Xung đứng bên cạnh: “Em chụp ảnh với anh.”
Từ khi hai người bên nhau, Đàm Xung trở thành công cụ tạo dáng để chụp hình của Kiều Úy Nhiên.
Cậu vòng tay ôm cổ Đàm Xung, quay mặt về phía camera cười, “tách tách” ra vài bức hình.
Cậu mặc đồ nam, Đàm Xung mặc đồ nữ, tiện nghi đều được cậu chiếm hết!