Tô Khởi cười: “Định ăn vụng hả Thuỷ Tạp?”
Lương Thuỷ đi đến đứng kế bên cô, chợt thì thầm giải thích: “Thất Thất, chuyện vẫn chưa chắc chắn, cho nên tớ không muốn nói.”
Tô Khởi đang cắt dưa, không phản ứng kịp, ngẩng đầu: “Hả?”
Cô đứng rất gần cậu. Ánh nắng ngày hè rọi vào hoạ tiết bông hoa khắc trên mặt kính cửa sổ, gò má cô sáng ngời, trông rất mềm mại. Lương Thuỷ nhìn cô một lúc lâu, không nói gì.
Tô Khởi đảo mắt tới lui, lúc này mới nhớ ra hồi nãy mình nói “Cậu giấu kĩ quá đấy!”
Cô bừng tỉnh: “Câu đó á hả! Hồi nãy tớ nói giỡn thôi à, tớ hiểu mà Thuỷ Tạp.”
Cô biết chứ.
Cô biết rất rõ tâm tư của cậu, cậu không muốn liên tục làm người khác thất vọng, làm chính mình thất vọng.
“Hồi nãy tớ còn sợ mẹ cậu nói hết kế hoạch ra sẽ làm cậu thấy áp lực tâm lý nữa kìa.” Tô Khởi nhíu mày, “Vậy bây giờ rốt cuộc đã chắc chắn chưa?”
Lương Thuỷ nói: “Giữa trưa mới có kết quả. Tuần trước tớ đến trường trung học 21 thi thể dục và văn hoá. Bữa giờ chưa biết kết quả, hôm nay mới thông báo đã đậu rồi. Có thể chuyển trường rồi.”
“Á!” Tô Khởi cầm con dao hào hứng không thôi, như vừa trút được gánh nặng, vỗ vỗ ngực, “Vậy tốt quá rồi Thuỷ Tạp. Thật đó. Tớ vui lắm luôn.” Cô không thể biểu đạt nổi, “Cậu không biết tớ vui thế nào đâu.”
Lương Thuỷ nhìn cô, mỉm cười, nói: “Thật ra tớ biết mà.”
Cô kích động đến nỗi suýt ném luôn con dao trong tay, Lương Thuỷ cầm lấy, bắt đầu gọt dưa, nghe thấy cô bắt đầu thỏ thẻ: “Trước đây tớ không dám nói với cậu, tớ biết khoảng thời gian này cậu không vui, rất hoang mang, thấy rất khổ sở. Nhưng tớ không dám nói gì hết, cũng không nói giỏi, tại tớ cũng có hiểu gì đâu. Nhưng mà bây giờ tốt rồi, cậu có thể chuyển đến trường 21, còn có thể được tuyển thẳng vào trường nổi, thật sự tuyệt quá luôn. Quá xịn!”
Lương Thuỷ vừa gọt dưa vừa nghe cô nói chuyện, chợt hỏi: “Vậy cậu có nhớ tớ không?”
Tô Khởi nói ngay lập tức: “Chắc chắn nhớ rồi. Cả đám đều….”
“Nhớ bao nhiêu?” Lương Thuỷ chợt quay sang nhìn cô, ánh mắt rất nghiêm túc.
Tô Khởi đứng cách cậu chỉ hơn một mét, đói diện với ánh mắt cậu, bỗng chốc ngẩn người, vô thức lấy tay sờ sờ môi mình, mới nhận ta ngón tay dính một hạt dưa nên nhanh chóng phủi xuống, nói rất mơ hồ: “Nói chung là có nhớ.”
Lương Thuỷ không hài lòng, nhưng cũng không muốn làm khó cô, nói: “Trong túi quần tớ có tờ giấy, cậu lấy ra đi.” Trên tay cậu đang cầm dao và dưa, không tiện lấy.
Tô Khởi bước đến, một tay nắm túi quần của cậu, một tay thò vào. Bên trong túi quần của con trai nóng quá đi thôi, chắc là tại mùa hè nhỉ.
Cô mím môi, hai mắt mở to nhìn thẳng vào tường, tay cẩn thận mò mẫm túi quần của cậu.
Lương Thuỷ liếc liếc mắt nhìn cô, rồi liếc nhìn bàn tay nhỏ của cô, bật cười: “Trong này đâu có bom.”
“……” Tô Khởi cầm trúng một tờ giấy, rút ra nhìn, là một dãy số.
“Mẹ mua di động cho tớ.” Lương Thuỷ nói, “Nhớ gọi điện cho tớ.”
“Ừa.” Tô Khởi vui vẻ hỏi, “Di động của cậu đâu? Cho tớ xem với.”
Lương Thuỷ hơi nghiêng người, Tô Khởi lấy chiếc di động Sony ra trong túi quần còn lại của cậu, màu đen, còn có thể xoay ra bàn phím nữa.
Tô Khởi khen: “Di động này của cậu xịn ghê.”
Lương Thuỷ không để ý: “Không phải chỉ gọi với nhắn tin thôi sao, cũng đâu có nhiều công dụng khác. À, còn cài được báo thức.”
Tô Khởi ấn lung tung vài cái, nói: “Chừng nào tớ có di động, tớ sẽ nói số điện thoại cho cậu biết ngay. Nhưng mà, phải đợi tới lúc lên đại học lận. Còn lâu mẹ mới mua cho tớ lúc này.”
Lương Thuỷ bỏ dưa đã gọt vào dĩa, nói: “Thất Thất, lúc gọi cho tớ thì cứ dùng điện thoại bàn của quầy quà vặt ngoài cổng trường. Bấm số xong, vang lên ba tiếng thì cúp máy, tớ gọi lại cho cậu. Làm vậy thì cậu không cần trả tiền điện thoại.”
Mắt Tô Khởi sáng lên: “Thật hả?”
“Thật.”
“Lúc nào cũng gọi được hả?”
“Ừa.”
“Vậy tốt quá.”
Tô Khởi nhét điện thoại lại vào túi quần cậu, tay chống cằm, nhìn cậu gọt dưa, chợt hỏi: “Thuỷ Tạp, tớ có một câu hỏi.”
Cô vừa dùng giọng điệu này thì Lương Thuỷ hiểu ngay, thả lỏng bả vai, ra vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng: “Hỏi đi.”
Tô Khởi hỏi nhỏ: “Đội tuyển quốc gia ấy, cậu còn muốn không?”
Lương Thuỷ rũ mắt, nuốt nước bọt, đáp: “Có muốn cũng không làm được gì.”
Tô Khởi thắc mắc: “Chẳng lẽ, không thể vừa vào đại học, vừa vào đội quốc gia hả?”
Lương Thuỷ nói: “Khả năng không cao.”
“Vậy, cậu xác định chọn vào đại học, mà không phải….” Cô có chút do dự.
Lương Thuỷ nhìn cô: “Hôm đó ở Thượng Hải, đã là thành tích chạy tốt nhất của tớ từ trước đến giờ. Lúc tập luyện cũng chưa từng đạt được.”
Cái gọi là Cuộc chiến vào đội tuyển quốc gia lần 2, chỉ là để lừa mẹ cậu. Cậu không muốn mẹ biết, khoảng thời gian đó, trong lòng cậu đã sụp đổ.
Tô Khởi không thể tưởng tượng được cậu đã trải qua khoảng thời gian vừa rồi thế nào. Cô đưa tay ra vỗ vỗ lưng cậu, lặng lẽ trấn an cậu.
Cậu lại chợt nói: “Ờ, quên kể cậu nghe. Tớ muốn đổi hạng mục.”
“Hả?”
“Chạy nhanh.”
“Tại sao?”
“Trượt băng tốc độ không có tuyển thẳng.”
Tô Khởi gật đầu, trong lòng vô cùng tiếc nuối, nhưng…. có phải vì chuyện của bố cậu, nên cậu đã từ bỏ chấp niệm quán quân không? Nhưng sau đó, cô nghe thấy Lương Thuỷ nói: “Cho dù đổi hạng mục, tớ cũng có thể làm tốt.”
Tô Khởi mỉm cười, biết Lương Thuỷ đó đã trở lại rồi.
…..
Chưa đầy một tuần sau hôm tụ tập đó, đã đến ngày Lương Thuỷ phải đi. Đúng lúc em gái của Khang Đề, cũng chính là dì út của Lương Thuỷ, về tỉnh lỵ nên chở cậu đi.
Mọi người trong hẻm đều đến tiễn, dặn dò Lương Thuỷ xa nhà phải ăn no mặc ấm, đừng để bị đói bị lạnh.
Thời khắc chia xa đã đến, Tô Khởi vô cùng khó chịu. Lớn thế này rồi, nhưng cô chưa từng xa Lương Thuỷ lâu ơi là lâu như vậy đâu.
Nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của cô, Lương Thuỷ ghét bỏ: “Cái người này, xạo quá luôn đó? Lúc trước còn hô hào mong chuyện tốt đến với tớ, bây giờ thấy tớ sắp tốt rồi thì lại khóc.”
Tô Khởi bị cậu làm tức chết, đánh lên cánh tay cậu “bốp”, “bốp” hai cái.
Lương Thuỷ xoa xoa cánh tay, ánh mắt vẫn dán chặt lên gương mặt của cô: “Sau này không ai đánh tớ nữa, sợ không quen.”
Tô Khởi chỉ biết nghẹn ngào: “Thuỷ Tạp……”
Cậu xoa đầu cô, bản thân cũng khẽ ngẩng đầu nhìn lên trời, tâm tình cũng không nhẹ nhàng thoải mái như vẻ mặt bên ngoài. Cậu nói: “Đưa tay ra đây.”
Tô Khởi xoè tay, Lương Thuỷ lấy ngón trỏ ấn vào lòng bàn tay cô một lúc, nắm hờ bàn tay cô.
Tô Khởi: “…….”
Cô thắc mắc: “Gì đây?”
“Bí mật.” Lương Thuỷ nói, “Cậu có thể từ từ đào, bí mật này của tớ sẽ không biết mất. Cho dù bí mật của cậu dần biến mất đi nữa, bí mật của tớ cũng sẽ vẫn ở đấy.”
Tô Khởi nắm lòng bàn tày, như lọt vào trong sương mù, không hiểu mô tê gì.
Nhưng Lương Thuỷ đã qua tạm biệt những người khác. Lý Phong Nhiên vẫn bình thường, cậu thường đến tỉnh lỵ, có thể gặp nhau thường xuyên. Lâm Thanh dặn dò đủ thứ nào là phải chú ý an toàn phải nghỉ ngơi, Lộ Tử Hạo thì ủ rũ đến nỗi nước mắt sắp rơi xuống, nhưng cậu sẽ không nói lại những câu như “tụi mình đã hứa sẽ luôn bên cạnh nhau làm bạn của nhau mà” nữa.
Bởi vì cậu biết, bây giờ chia xa, là để sau này có thể mãi mãi đứng trên một con đường với bạn bè.
Người lớn cũng không nỡ, Trần Yến đau lòng nói: “Thuỷ Tạp, ở đó có chuyện gì thì nhất định phải gọi về nhà đó, có tủi thân uất ức gì cũng đừng một mình chịu đựng.”
Trình Anh Anh thì nói: “Không có gì thì cũng phải gọi điện cho mẹ cháu nhiều nhiều nhé.”
Lương Thuỷ đáp vâng.
Lâm Gia Dân đến vỗ vai cậu: “Sau này chú không cần chạy cùng cháu nữa rồi, tự cháu chăm chỉ chạy nhé. Chuyện gì không biết nói với ai, thì nói với chú.”
Lương Thuỷ gật đầu.
Khang Đề là người bình tĩnh nhất trong tất cả mọi người, chân mang giày cao gót, khoanh tay đứng một bên nhìn, thúc giục: “Được rồi được rồi, lên xe lẹ đi, lát nữa là kẹt xe. Thằng nhãi này đi rồi cũng tốt, cả ngày lượn trước mặt tôi chọc tôi giận. Cút lẹ!”
Lương Thuỷ cười cười, híp mắt nhìn mẹ. Ánh nắng mùa hè rực rỡ, chuyển động trên hàng mi của cậu.
Cậu bước đến ôm Khang Đề vào lòng, khẽ sờ đầu mẹ, nói: “Mẹ, con sẽ không làm mẹ thất vọng đâu.”
Khang Đề sửng sốt.
Lương Thuỷ đã nhanh chóng vào xe ngồi, vẫy tay với mẹ: “Mẹ, con đi nhé.”
Vành mắt Khang Đề đỏ lên nhưng cô cố nén lại, gật gật đầu.
Ô tô chạy thẳng một mạch đến đê, băng băng hướng về phía tỉnh lỵ, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thẩm Huỷ Lan buồn lòng: “Tỉnh lỵ to đùng, thằng nhỏ này lại đi có một mình.”
Khang Đề khoanh tay, chầm chậm bước vào hẻm, đi được mấy bước thì nước mắt tuôn như mưa, giơ tay che lại đôi mắt đang chảy nước mắt ròng ròng. Trình Anh Anh đến an ủi, Khang Đề chỉ xua xua tay, bình tĩnh nói: “Không sao.”
Lúc này, di động Trình Anh Anh vang lên, cô bắt máy: “Ủa? Thuỷ Tạp? Quên đồ hả?”
Trình Anh Anh mở loa ngoài, giọng nói của Lương Thuỷ trong điện thoại hơi trầm: “Không ạ. Mẹ cháu tắt chuông điện thoại rồi. Dì Anh Anh, dì nói với mẹ là mẹ đừng khóc nữa. Nhớ cháu thì đến thăm cháu là được.”
Khang Đề nói: “Khỉ khô! Không có ai khóc cho con hết.”
Người bên kia điện thoại cười một tiếng: “Vậy thì được. Bye bye!”
Vừa nói xong, bốn người bạn nhỏ cùng nói to: “Bye bye Thuỷ Tạp!”
Bên phía chàng trai trẻ lại là tiếng cười khẽ, rồi cúp máy.
………
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
[Người lớn tâm sự (19)]Khang Đề đứng ủi quần áo, Lương Thuỷ đi đến, ôm mẹ từ phía sau, đặt cằm lên vai mẹ.
Khang Đề dừng một chút: Gì đây? Hôm nay sao lại thế này? Mẹ chả quen.
Lương Thuỷ: Mẹ ơi.
Khang Đề: Hửm?
Lương Thuỷ: Mẹ cô đơn không?
Khang Đề:……. (tiếp tục ủi quần áo) Từng tuổi này rồi, còn cô đơn không cô đơn gì nữa.
Lương Thuỷ khẽ nói: Con sai rồi.
Khang Đề giật mình, mỉm cười:……Thằng nhỏ này, hôm nay làm sao đấy?
Lương Thuỷ: Hôm nay con đi tìm chú Hồ Tuấn.
Khang Đề:…….
Lương Thuỷ: Chú ấy chuyển nhà rồi. Con có để lại một tờ giấy trong khe cửa nhà chú, nhưng…. chắc là cũng không có ai nhìn thấy đâu.”
Khang Đề: Hồi trước anh ấy có nói muốn đi Thâm Quyến, chắc là đi thật rồi.
Lương Thuỷ cúi thấp đầu, vùi đầu vào cổ mẹ.
Khang Đề: Thôi, chuyện….
Lương Thuỷ nghẹn ngào: Con sai rồi, con hối hận rồi.
Khang Đề ngắt lời: Mẹ không hối hận.
Lương Thuỷ: Mẹ……
Khang Đề: Lúc đó con còn nhỏ, không có gì đúng hay sai hết. Lúc quen Hồ Tuấn, mẹ cũng không biết mẹ và anh ấy sẽ ra sao, nhưng mà, mẹ biết rất rõ con của bây giờ sẽ thế nào. Thuỷ Tử, bây giờ con rất rất giỏi, là một đứa con cực kỳ giỏi. Mẹ tự hào lắm. Không hối hận chút nào hết, biết không? Lúc đó con cứ đòi muốn biết mẹ chọn Hồ Tuấn hay chọn con, Thuỷ Tử, mẹ chỉ biết chọn con thôi.