-“Được!”
Gạt tay Lang Minh Triết ra, nàng bước tới cạnh Dạ Nguyệt Tu Kiệt nâng một ly tới trước mặt hắn hai người nâng ly nhanh chóng uống cạn.
-“Giá như ta gặp người sớm hơn một chút, có lẽ rất tốt rồi! Chúc hai vị, vĩnh kết đồng tâm, răng long đầu bạc!”
Dạ Nguyệt Tu Kiệt hành lễ trước nàng, trái tim nàng cũng không phải từ gỗ. Nơi tận sâu trong trái tim nhói lên, Dạ Nguyệt Tu Kiệt quay đầu rời đi. Nhìn bóng hắn hoàn toàn khất, Lang Minh Triết lấy ly rượu trên tay nàng ném xuống ném cả ly rượu còn lại kia đi. Hắn ra ngoài kêu người bê lên một bình rượu và hai cái ly khác. Khi quay lại liền thấy nàng trầm ngâm, Lang Minh Triết liền bước tới một tay ôm nàng nâng khuân mặt nàng lên bắt ép nàng nhìn vào hắn.
-“Nàng hãy nhìn xem! Bây giờ ai mới là người bên cạnh nàng? Ta cảnh cáo nàng, giờ thân phận của nàng là phu nhân của ta!”
Nhã Tịnh nhìn lên ánh mắt áp bức của hắn, hồi thần lại nàng lại cười.
-“Ta biết, Vương gia an tâm. Ta sẽ không đội mũ xanh cho ngài đâu! Nhưng là ta muốn báo cho nàng một chuyện!”
Nàng vừa nói xong nha hoàn đã đem rượu và ly tới, Lang Minh Triết lúc này mới thả nàng ra. Đem rượu lên rót đầy hai ly, một ly đưa tới bên nàng. Nhã Tịnh đành đem rượu lên môi, lúc này nha hoàn cùng những người khác đã rời đi. Chỉ là nàng chưa kịp uống Lang Minh Triết đã vòng qua tay nàng nhâng ly rượu lên uống, nàng cũng đành uống.
-“Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, nên đi ngủ thôi!”
Lang Minh Triết bế ngang nàng lên, Nhã Tịnh vội ngưng hắn lại.
-“Vương gia, ta có chuyện trọng đại cần nói với người!”
Lang Minh Triết nhìn xuống nàng, nàng là muốn gì đây? Đem nàng hạ xuống giường Lang Minh Triết ngồi cạnh nàng mất hứng.
-“Nàng nói đi!”
Hít một hơi sâu, nàng tin sau khi biết chuyện này hẳn Lang Minh Triết sẽ có ý định riêng nhưng hắn sẽ không giết nàng.
-“Thực ra ta không phải Nhã Như Tuyết! Ta là Nhã Tịnh, một người con của tiểu thiếp trong phủ Tướng Quân!”
Lang Minh Triết nhường mày “ồ” lên một tiếng dù sao hắn cũng đã cho người điều tra động tĩnh phủ tướng quân, đã biết được không ít chuyện! Chỉ là không ngờ nữ nhân kia lại lật bài sớm như vậy! Hắn muốn xem, nàng muốn làm gì!
Nhìn thấy Lang Minh Triết không có ý nào muốn ngăn cản nàng hay tra hỏi, Nhã Tịnh an tâm tiếp tục nói.
-“Ta biết người nhắm tới binh phù, nhắm tới hoàng vị! Còn ta chỉ nhắm tới tự do, ta sẽ giúp người hết sức lực! Mong người hãy thu nhận ta như một thuộc hạ dưới trướng, ta nhất định sẽ toàn tâm phục vụ người!”
Lang Minh Triết nghe tới khúc này, môi bạc mới cong lên cười.
-“Nhã Tịnh!”
Nhã Tịnh ngây người, đã rất lâu, rất lâu rồi. Không ai gọi nàng bằng cái tên này, điều này khiến nàng có chút xao động.
-“Có thuộc hạ!”
Nàng sửa lại xưng hô, nhưng có vẻ Lang Minh Triết không thích cách xưng hô này của nàng.
-“Người uống rượu giao bôi cùng ta là nàng, người cùng ta bái đường cũng là nàng. Ta không cần biết nàng là Nhã Tịnh hay Nhã Như Tuyết nhưng ta nhận định nàng đã là phu nhân của ta! Ta cho phép nàng ở bên cạnh ta, làm việc cho ta nhưng không phải với tư cách là một thuộc hạ. Nàng với ta là tư cách một người bạn đời!”
Nhã Tịnh yên lặng, nàng biết, bây giờ không thể đưa ra yêu cầu gì với Lang Minh Triết. Đem phong thư giấu sâu đáy áo, nàng ngậm ngùi im lặng. Lang Minh Triết biết, lời này nàng sẽ để ngoài tai.
-“Đi ngủ thôi!”
Lang Minh Triết mất hứng nằm xuống đem nàng ôm eo ngủ, đèn cũng đã tắt. Tuy vậy Lang Minh Triết cũng không thể nào ngủ, thời gian mỗi ngày nàng chạy lăng xăng quanh hắn luyến thoắng nói chuyện khiến hắn lưu luyến. Từ bé tới nay sống trong chiến trường, Lang Minh Triết chưa từng được thả lỏng. Không biết vì sao mỗi lần bên cạnh nàng hắn lại như quên đi vất vả, nàng đem lại cho hắn cảm giác nhẹ nhõm hiếm thấy. Bên người Nhã Tịnh luôn có một làn gió tự do, khiến hắn khao khát. Chính vì vậy, buộc nàng ở bên người, hắn có thể dễ thở hơn đôi chút.
Nhã Tịnh cũng không thể ngủ, dù sao bây giờ nàng đang mang thân phận gián điệp hai mang. A! Nàng nhớ ra!
-“Phu quân, lão già Nhã Lâm kia có ý muốn cho ta ám sát chàng! Lão nghĩ chàng đang lâm bệnh nặng, vì vậy hoàng thượng mới cho chàng đi đánh trận nhỏ!”
-“Vậy nàng cứ phối hợp với ta một chút là được, nên nghỉ sớm đi! Mai nàng sẽ phải vào gặp Hoàng Thái Hậu, tuy bà ta không phải mẫu thân của ta nhưng nàng vẫn phải đi tới thỉnh an cho đúng cung quy. Ngày kia ta sẽ đưa nàng đi về lại phủ tướng quân.”
-“Ân!”
Nàng thả lỏng trong vòng tay Lang Minh Triết mà ngủ quên. Bên ngoài một thân ảnh mặc hắc y nhìn đèn phòng nàng tắt vẫn đứng tại nơi đó, trong lòng như mất đi gì đó lặng lẽ xoay người rời đi. Sớm hôm sau nàng đã bị Lang Minh Triết dựng dậy, nha hoàn nhanh chóng đem nàng trang điểm lộng lẫy. Lang Minh Triết hài lòng, lại nhìn tới tấm vải trắng đưa tay lên lấy đao cắt một chút nhỏ vài giọt máu lên chiếc khăn, lại đưa cho một nha hoàn cầm rời đi. Nhã Tịnh đang mê mang liền không chú ý tới hành động này của hắn.
Nhã Tịnh có chút ngái ngủ nhìn trời xanh, giờ là mùa nào rồi nhỉ? Nàng cũng không rõ nữa, chỉ nhìn trời ngày càng xa. Mất tận nửa ngày nàng mới có thể tới thỉnh an Thái Hậu. Thái Hậu này từng gặp qua Nhã Như Tuyết, hẳn lần này gặp nàng sẽ kinh ngạc lắm! Buồn cười thay, Thái Hậu và Tướng Quân quan hệ không tệ, nghe đồn hình như trước kia còn có chút tư tình nhưng vì bà ta vào cung nên phải chia xa!
-“Thần Thiếp tham kiến thái hậu!”
Lang Minh Triết vì có chuyện với bên Hoàng Thượng nên ném nàng một quả bom nổ chậm này!
-“Miễn lễ!”
Hoàng Thái Hậu nhìn nàng phía bên dưới, Lang Minh Triết luôn như cái gai trong mắt bà ta đương nhiên nàng với chức danh này cũng không thể khá khẩm hơn, chưa kể tới bà ta còn chẳng coi nàng ra gì! Hẳn Tướng Quân đã cho đại phu nhân vào cung dưới danh nghĩa thăm thái hậu để bẩm báo sự việc. Hoàng Hậu cũng ở đó, nàng tiếp theo nên làm sao nhỉ???