(1) Nguyên văn là “tô” nhưng khi tớ tìm thì ra khá nhiều nghĩa, trong số nghĩa đấy có từ “mềm yếu” nhưng tớ nghĩ là “nhũn ra” thì nghe hay hơn.
Ánh mắt anh đen thêm vài phần, giây tiếp theo liền trở tay ôm eo Tống Nhiễm, cúi đầu, ánh mắt thật sâu nhìn cô, tiếng hơi khàn: “Vừa nãy cậu, gọi tớ là cái gì?”
Tống Nhiễm chớp chớp mắt, hơi giật mình: “Cái gì nha?”
Ánh mắt Lục Mộ Trầm càng sâu, tiếng vững vàng hỏi lại lần nữa: “Vừa nãy gọi tớ là cái gì? Hả? Nói lại một lần nghe một chút.”
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, giống như một từ trường lớn. Tống Nhiễm ngơ ngác mà nhìn chằm chằm mắt anh, chỉ cảm thấy cả người đã bị luân hãm.
Anh chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt như vậy.
Ánh mắt rất bá đạo, nhưng mà cô rất thích.
“Hả?” Lục Mộ Trầm không tiếng động thúc giục cô.
Tống Nhiễm đã bị Lục Mộ Trầm mê hoặc đến đầu óc choáng váng, đầu óc ngốc ngốc, vô thức mà kêu một tiếng, “Lục Mộ Trầm?”
Lục Mộ Trầm lắc đầu: “Không phải, câu tiếp theo.”
Câu tiếp theo?
Tống Nhiễm ngây cả người, chớp chớp mắt, hỏi: “Lục… Lục ca ca?”
Tiếng “Lục ca ca” này vừa vang lên, rốt cuộc Lục Mộ Trầm cũng thỏa mãn mà câu môi dưới, giơ tay sủng nịnh mà sờ đầu Tống Nhiễm đầu: “Ừm, dễ nghe.”
Tống Nhiễm kỳ thật không quá thích người khác sờ đầu mình, nhưng thời điểm bàn tay Lục Mộ Trầm phủ lên, cô có cảm giác được ôn nhu sủng ái.
(Cẩu độc thân Tần Phàm gồm cả Kẹo nữa: “… Ai nói Nhiễm tỷ không thích bị sờ đầu *tức giận*”)
Thật thích.
Cô nâng mắt, sáng lấp lánh nhìn Lục Mộ Trầm: “Cậu thích tớ gọi cậu như vậy sao?”
“Ừ.” Lục Mộ Trầm hơi cong môi dưới.
Biểu cảm trên mặt anh lãnh đạm, mặc dù là đang cười, cũng phá lệ thu liễm.
Tống Nhiễm thì không giống vậy, cô rất vui vẻ, lập tức nhếch miệng nở nụ cười, trong mắt vài phần trêu chọc: “Lục ca ca nha, chậc —— cậu thật thú vị.”
(Nghe như mấy anh nam chính hay nói ấy nhỉ:Thật thú vị.”)
Lục Mộ Trầm nhướng mày: “Thật thú vị?”
Tống Nhiễm: “Còn không phải sao, thích người ta kêu cậu là ca ca.”
Lục Mộ Trầm: “…”
_______________________________________________
“Tống Nhiễm.”
“Hả? Làm sao vậy?” Lục Mộ Trầm đột nhiên gọi cô, Tống Nhiễm cười tủm tỉm ngẩng đầu lên.
“Đừng nhúc nhích.” Lục Mộ Trầm bỗng nhiên nâng tay, để lên đầu cô.
Trong lòng Tống Nhiễm nhảy dựng, còn chưa phản ứng lại, liền thấy Lục Mộ Trầm bỗng nhiên lại nâng tay phải lên, nhẹ nhàng nắm cằm cô.
Tim Tống Nhiễm đập hơi chậm lại, chỉ cảm thấy hô hấp đều bị đình chỉ.
Trời, ai dạy anh nắm cằm con gái vậy?
Động tác nhẹ nhàng như vậy…
Tống Nhiễm chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, trái tim thình thịch thình thịch, như sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài.
Anh muốn làm gì…
Tống Nhiễm đang nghĩ ngợi, liền thấy Lục Mộ Trầm chậm rãi cúi đầu xuống.
Ánh mắt đen nhánh như đêm, sâu không thấy đáy.
Hô hấp đang tới gần. Trong lòng Tống Nhiễm hoảng loạn, trong lòng có thanh âm vang lên: Cậu ấy muốn hôn mình, cậu ấy lại muốn hôn mình!
Tay ôm eo Lục Mộ Trầm không chịu nổi mà ôm chặt, mắt thấy môi Lục Mộ Trầm môi sắp dán lên, trong lòng Tống Nhiễm căng thẳng, ngay sau đó liền theo bản năng mà nhắm mắt lại.
Nhưng mà, khoảnh khắc cô nhắm mắt lại, Lục Mộ Trầm đột nhiên dừng động tác, nhìn Tống Nhiễm nhắm chặt hai mắt, ý cười trong mắt đậm tớ mức sắp tràn ra.
Tống Nhiễm khẩn trương chờ Lục Mộ Trầm hôn.
Nhưng đợi nửa ngày, cảm xúc ôn nhu nai con chạy loạn trong lòng nai con chạy loạn lại chậm chạp không xuất hiện.
Trong lòng Tống Nhiễm buồn bực: Đang làm gì vậy? Muốn hôn thì nhanh hôn nha!
Lại đợi một lát, Lục Mộ Trầm trước sau không có hôn xuống.
Hàng mi dài của Tống Nhiễm run rẩy, có chút không chịu đựng nổi.
Do dự vài giây, rốt cuộc vẫn là chậm rãi mở mắt.
Nhưng mà, trong nháy mắt khi mở mắt ra, liền thấy mặt Lục Mộ Trầm đầy ý cười nhìn cô, khóe miệng câu lên một nụ cười nghiền ngẫm như có như không, thanh âm đều hàm chứa vài phần không che dấu được ý cười: “Em cho rằng anh muốn hôn em sao?”
Tống Nhiễm cả người ngẩn ra.
Chẳng lẽ… Không, phải, sao???!!!
Nhìn mặt Lục Mộ Trầm đầy ý cười như sắp tràn ra, Tống Nhiễm lập tức hiểu mình bị đại phúc hắc Lục Mộ Trầm này trêu chọc!
Cô vừa giận vừa hờn lại quẫn bách, cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Thở phì phì đẩy Lục Mộ Trầm ra, trừng mắt với anh: “Lục Mộ Trầm, anh phiền chết đi được!”
Nghĩ đến vừa nãy mình thế nhưng còn nhắm mắt lại chờ Lục Mộ Trầm hôn xuống, Tống Nhiễm quả thực muốn đào cái lỗ chôn mình xuống!
Mất mặt, quả thực quá mất mặt!
Lục Mộ Trầm nhìn bộ dáng Tống Nhiễm thẹn thùng lại ảo não, ý cười trong mắt càng sâu.
Giây tiếp theo, anh duỗi tay kéo Tống Nhiễm đang thở phì phì tức phát điên đến trước mặt, cúi đầu, nhìn cô hỏi: “Tức giận?”
Tống Nhiễm hừ một tiếng thật mạnh, không muốn để ý đến anh.
Lục Mộ Trầm nói: “Em lừa anh một lần, anh lừa em một lần, hai chúng ta tính ra hòa nhau.”
Tống Nhiễm ngây người, ngẩng đầu lên: “Lục Mộ Trầm, sao anh vẫn còn mang thù hả?”
Nói xong, mếu máo, lẩm bẩm lầm bầm mà nói thầm một câu: “Hẹp hòi.”
Thanh âm rất nhỏ, nhưng Lục Mộ Trầm vẫn nghe thấy, khóe miệng cong lên nhàn nhạt ý cười, nói: “Ừ, em nói đúng, anh chính là hẹp hòi. Cho nên sau này em không cần quá thân mật với Tần phàm kia.”
Tống Nhiễm ngây người, hỏi: “Vì sao?”
Lục Mộ Trầm: “Bởi vì anh sẽ ghen.”
Bởi vì anh sẽ ghen.
Lời này nghe vào trong lòng Tống Nhiễm, chỉ cảm thấy cả người vui vẻ đến mức rất nhanh bay lên.
Cô lập tức lại cao hứng, thanh âm nhẹ nhàng: “Đồng ý với anh.”
_________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiễm Nhiễm dỗ thật tốt (*^__^*)
Hôm nay là một Lục phúc hắc, các cậu thích không? O(∩_∩)O
Cất chứa phá 5000 cay, chúc mừng một chút, ngày mai cho đại gia phát một trăm bao lì xì ~ các bảo bảo dũng dược nhắn lại nga, sờ sờ đại gia, pi pi pi ~~~
Mặt khác, hôm nay chỉ có canh một nga ( che mặt), canh hai không viết ra tới, sau đó từ ngày mai bắt đầu, đổi mới thời gian khôi phục đến buổi sáng 8 giờ ha, hy vọng các bảo bảo nhiều hơn duy trì nha (*^__^*)
______________________________________
Vẫn là câu cũ muôn thuở của Kẹo: Cầu các ngôi sao bé xinh và các bình luận góp ý khi có sai sót. Chúc mọi người ngủ ngon, bye bye!!!