Thùy Hồng Điện.
Phi Trì đã mai táng xong Quỳ Ngưu. Hàn Mặc còn đang bị sợi Nhật Vãn Hồng trói buộc. Huyền Thương Quân thu lại pháp bảo này, pháp bảo của hắn bị Dạ Đàm cưỡng ép cởi ra, hắn dĩ nhiên biết.
Mặc dù quả thật không phải pháp trận cao thâm gì, nhưng nàng chỉ mới mười lăm tuổi. Cái này quá đáng ngờ.
Hắn tâm sự nặng nề, Phi Trì cùng Hàn Mặc cũng không dám hỏi nhiều, thêm trà xong liền hầu hạ phía ngoài điện.
Trong điện, gương Tố Nguyên tĩnh lặng ở đó.
Pháp bảo này Thiên giới tổng cộng có ba tấm, Càn Khôn Pháp Tổ và trong điện Thiên đế có một tấm. Còn dư lại một tấm ở trong Thùy Hồng Điện.
Huyền Thương Quân bấm ngón tay, chỉ chốc lát, liền thông đến Huyền Hoàng cảnh. Trong gương, Càn Khôn Pháp Tổ râu tóc bạc trắng, mặc đạo bào màu xanh lam, tay cầm phất trần sáng bạc, nhất phái tiên phong đạo cốt (1). Ông lão tôn hiệu là Huyền Thiên Vô Cực Đạo Đức Thiên Tôn, là vạn pháp lão tổ đã tồn tại từ khi thiên địa sơ khai, ở Thiên giới địa vị tôn quý.
Lúc này, sau lưng ông lão là một lò luyện đan vô cùng lớn màu đồng thau, rõ ràng là đang bề bộn với việc luyện đan.
Thấy Huyền Thương Quân, ông lão vẻ mặt hiền hòa, phong thái của bậc trưởng lão: “Quân thượng có chuyện gì cần gọi?”
Số tuổi của ông tính ra đã quá cao rồi, bối phận cũng vô cùng cao, Huyền Thương Quân ở trước mặt ông lão cũng là chấp hành lễ nghi của vãn bối, lập tức nói: “Công chúa Thanh Quy của Li Quang Thị hôm nay ba lần bốn lượt muốn chạy trốn khỏi Thần tộc.”
“Hửm?” Càn Khôn Pháp Tổ ánh mắt hơi rủ xuống, trầm tư chốc lát, “Bởi vì nhớ nhà sao?”
Huyền Thương Quân nói: “Nàng từ nhỏ đã được Phụ Thần định là Thiên phi, đáng ra nên hiểu rõ mình sẽ gả nhập Thần tộc. Vẻn vẹn một ngày liền muốn trốn đi, chỉ hai chữ nhớ nhà, không thể nào nói rõ. Hơn nữa cô nương này tính tình đức hạnh…”
Hắn cau mày, nhưng lời chê bai như vậy, trước sau cũng không có nói ra miệng. Hắn nhàn nhạt nói: “Cùng tin đồn khác nhau khá xa.”
Càn Khôn Pháp Tổ trong lòng liền hiểu rõ: “Quân thượng hoài nghi thân phận của vị công chúa Thanh Quy này?”
Huyền Thương Quân nói: “Chính là như vậy. Nàng tuổi tác chỉ mới mười lăm, nhưng đối pháp bảo hết sức quen thuộc. Hôm nay, nàng chỉ dùng ba khắc liền cởi được sợi Nhật Vãn Hồng, hơn nữa còn dùng nó buộc vào tiên thị Hàn Mặc. Dẫu sao việc tu bổ Bàn Long cổ ấn sắp tới, các loại dấu hiệu, ta không thể không hoài nghi, có phải Ma tộc trộm đổi Thiên phi hay không, phái Ma nữ lẻn vào Thiên giới, thám thính thực hư. Năm đó công chúa Thanh Quy lúc mới sinh ra, là Càn Khôn Pháp Tổ tự mình hạ phàm khảo sát tiên căn của nàng. Hôm nay, ta cũng muốn mời Pháp Tổ đo lường tiên cốt của nàng lần nữa, để xác định thân phận.”
Càn Khôn Pháp Tổ nhẹ vuốt râu dài, trầm ngâm nói: “Chuyện đo lường phẩm chất không phải chuyện đùa, nhất là công chúa Thanh Quy còn là trữ phi của Thần tộc. Nếu Quân thượng nhất quyết như vậy, tất nhiên cần Thần tiêu Ngọc phủ cùng trợ giúp đến chính điện cùng nhau làm chứng. Giờ đây phong ấn rạn nứt, bốn giới lòng người bất an. Thần tộc lại hoài nghi căn cốt của trữ phi tương lai, phải chăng sẽ dẫn tới sự hoang mang không cần thiết?”
Điểm này, Huyền Thương Quân đương nhiên biết. Hắn nói: “Đo lường căn cốt dĩ nhiên là chuyện trọng đại, nhưng thân phận Thiên phi càng không thể lơ là.”
Càn Khôn Pháp Tổ gật đầu, nói: “Nếu như cô nương này thật sự là Ma tộc phái tới, chỉ cần chúng ta đo lường căn cốt, bất luận như thế nào nàng cũng sẽ lộ ra chân tướng. Không bằng thử một lần, nếu quả thật khả nghi, đo lường căn cốt lần nữa để xác thực xem thế nào?”
Huyền Thương Quân nói: “Cũng được.”
Càn Khôn Pháp Tổ nói: “Vậy xin Quân thượng để bần đạo làm xong việc trên tay, trong thời gian này, còn phải làm phiền Quân thượng để ý nhiều hơn, không thể để cho Ma tộc thừa cơ lẻn vào. Bần đạo còn có chuyện quan trọng, xin cáo lui trước…” Chữ lui còn chưa ra khỏi miệng, đột nhiên một trận gió lớn thổi qua, bức tranh vải nơi lò luyện đan sau lưng ông lão ầm ầm sụp đổ, lộ ra một bàn mạt chược phía sau của Tử Vi Bắc Cực Đại Đế, Nam Cực Trường Sinh Đại Đế cùng Địa tiên chi tổ Trấn Nguyên Tử.
Bốn người cùng Huyền Thương Quân ngơ ngác nhìn nhau, “Chín đồng” trong tay Tử Vi Đại Đế lúng túng rơi trên mặt đất.
“Các ngươi lại tụ tập đánh bạc!!” Huyền Thương Quân sắc mặt xanh mét. Gương Tố Nguyên bên kia, mọi người đang luống cuống tay chân đỡ bức tranh vải. Thi thoảng còn có thể nghe vài câu —— “Ai ôi để ta đi!” “Xuyên bang chớ đỡ, mau thu bài!” ” Chờ một chút, trước đánh xong vòng này đã, chúng ta trước hết đại đấu!!”
Huyền Thương Quân: “…”
***Chú thích:
(1) tiên phong đạo cốt: hình dung người có khí khái thần thái không giống người thường.