Quá loá mắt!
Thật ganh tỵ!
Tạ Uẩn lo lắng: “Nhưng nếu làm vậy khó tránh khỏi gióng trống khua chiêng, dù gì A Văn cũng là người của Thái Y Viện…”
Trưởng công chúa Gia Chân gật gật đầu: “Vụ này cũng không khó, lát nữa ta sẽ xin phép hoàng huynh.”
Hồng Văn nhìn Tạ Uẩn, quay sang nhìn nhìn Trưởng công chúa Gia Chân, chậc một tiếng, giựt giựt ống tay áo Tạ Uẩn, cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Vậy Tạ huynh giúp ích được gì?”
Trưởng công chúa và hắn, người ra tiền, người ra sức đấy. 😄
Tạ Uẩn: “…”
Ủa ủa, chuyện này rõ ràng là ta khởi đầu, nhưng đến cuối cùng ta bị đẩy đi nơi nào thế nhỉ? 🤨
*********
Nhà bà còm ở wattpad. Ba người chia tay ở Ngự Hoa Viên, Trưởng công chúa Gia Chân vừa về cung của mình thì có cung nữ ra bẩm báo: “Công chúa, vừa rồi Hoàng Thượng phái người tặng thịt dê tươi non, cần gọi người nấu món gì nếm thử không ạ?”
Quả nhiên một miếng thịt dê vừa to vừa béo, chắc không thể dưới ba bốn cân, đặt trên một khối băng thật to để giữ độ tươi, tỏa ra hơi lạnh nhè nhẹ.
“Thật ngốc quá,” Thanh Nhạn mắng, “Thịt dê tính lạnh còn là thức ăn kích thích, tay Công chúa bị thương sao có thể ăn được? Gạt bệ hạ thì thôi, ngươi còn xúi thêm vào.”
Nếu là trước kia, Trưởng công chúa Gia Chân tất nhiên không để ý tới vụ kiêng cử này, cùng lắm thì vết thương lành chậm một chút đâu có sao.
Nhưng nghĩ lại vừa rồi ở Thường Thanh Cung đã hứa với người nọ… Không đành lòng để anh chàng thất vọng.
Nàng hơi trầm ngâm: “Thanh Nhạn, vị tiểu Lại mục kia hiện ở nơi nào?”
“Nghe nói sư phụ vị đó có chút giao tình với Hà Viện phán, hiện giờ ở tại Hà gia.” Thanh Nhạn đáp.
“Nói đúng ra, hắn trị cho ta hai lần, ta chưa từng cho tạ lễ,” Trưởng công chúa Gia Chân gật gật đầu, “Kêu người đem thịt này đưa đi Hà gia!”
*******
Wattpad có nhà bacom2. Sau khi trở lại Thái Y Viện, Hồng Văn còn chưa ngồi nóng ghế đã nghênh đón người Ninh Thọ Cung, đối phương uyển chuyển biểu đạt tình cảm nhớ nhung của Ngũ Hoàng tử.
Thời tiết càng ngày càng nóng, nhiều người trong cung không chịu nổi nóng nực, thượng cấp bèn giao nhiệm vụ cho Thái Y Viện chế tạo thuốc tễ giải nhiệt.
Từ thái y cho tới y sinh y sĩ đều bị điều động, mấy ngày liên tiếp không nhàn rỗi.
Tất cả mọi người vo thuốc đến mức đôi tay sưng đỏ, trong mơ cũng đang gấp rút đẩy nhanh tốc độ vo viên, giấc mộng lúc nửa đêm rất đáng sợ.
Hồng Văn trẻ tuổi kinh nghiệm ít, còn là Lại mục, đương nhiên phải cần mẫn hơn so với người khác, khó tránh khỏi bỏ bê một bên.
Sau khi tính toán sơ sơ, coi bộ đã ba ngày không đến Ninh Thọ Cung!
Thôi chết, thất sách, thất sách quá rồi!
Lập tức bất chấp tất cả, Hồng Văn vội vã vớ lấy hòm thuốc chạy tới Ninh Thọ Cung.
Qua hết năm nay là Ngũ Hoàng tử phải chính thức học vỡ lòng, hiện giờ bắt đầu tập viết, thấy Hồng Văn tới lập tức sử dụng cả tay lẫn chân bò xuống ghế thái sư, điên cuồng lao tới.
“Tiểu Hồng đại nhân, đã lâu huynh không tới!” Ngũ Hoàng tử rầu rĩ trách.
Bị một đứa nhỏ lên án, Hồng Văn cảm thấy áy náy tràn ngập: “Thực xin lỗi! Dạo này vi thần quá bận, về sau nhất định thường xuyên tới đây.”
Ngũ Hoàng tử bĩu môi: “Tam ca nói nhất định huynh có đứa nhỏ khác ở bên ngoài, cho nên quên ta rồi.”
Hồng Văn không biết nên khóc hay cười, nghĩ thầm thằng nhãi Tam Hoàng tử kia người không lớn mà đầu óc không đơn giản, còn châm ngòi ly gián nữa chứ…
Hắn đang chửi thầm nên không chú ý ánh mắt Ngũ Hoàng tử đã ảm đạm hẳn, cả người héo rũ, vừa dùng chân nhỏ cọ cọ mặt đất vừa liếc mắt nhìn trộm hắn, xoắn ngón tay lí nhí: “Vậy, cho dù có đứa bé khác, Tiểu Hồng đại nhân có thể tiếp tục thích ta được không?” 🥺
Dường như sợ Hồng Văn không đáp ứng, nhóc vội vàng dùng hai ngón tay ngắn cũn kéo ra một khoảng cách rất nhỏ rất nhỏ: “Hay là, hay là chỉ thích một chút như vậy là đủ rồi…”
Khi nói lời này, miệng nhóc mím lại, vành mắt hơi phiếm đỏ, cả người trông vừa nhẫn nhịn vừa kiên cường.
Sau khi phục hồi tinh thần, cả người Hồng Văn đều không được tốt.
Trời thần ơi, sao trên đời lại có một đứa trẻ dễ thương và hiểu chuyện như vậy!
Hồng Văn lập tức cảm thấy mấy ngày qua mình là một kẻ khốn nạn tội ác tày trời.
Sao có thể khiến một đứa trẻ thương tâm như vậy? Ngươi còn đáng làm đại phu nữa không?
Hắn thậm chí không rảnh quan tâm đến sự có mặt của tất cả nha hoàn và nhũ mẫu, khom lưng bế Ngũ Hoàng tử lên, dùng trán mình nhẹ nhàng cọ cọ vào trán nhóc, nghiêm túc xin lỗi: “Là Tiểu Hồng đại phu không tốt, về sau sẽ sửa, điện hạ tha thứ vi thần được không?”
Ngũ Hoàng tử lập tức nín khóc mỉm cười, đôi mắt to mù sương tràn đầy vui mừng: “Ta không trách Tiểu Hồng đại phu nha!”
Dừng một chút rồi cẩn thận hỏi: “Vậy về sau huynh vẫn đến chơi với ta chứ?”
Hồng Văn hiện tại chẳng còn lý trí gì đáng nói, điên cuồng gật đầu: “Nhất định, nhất định!”
“Vậy, vậy hãy kéo câu ngoắc ngoắc!” Gương mặt nhỏ của Ngũ Hoàng tử sáng ngời, vội vàng duỗi ngón tay út, trịnh trọng nói, “Kéo câu thì không thể đổi ý, bằng không thần tiên trên trời sẽ không cao hứng.”
Đối với con nít, thần tiên tức giận thật sự là chuyện đáng sợ nhất.
Hồng Văn cũng thực nghiêm túc gật đầu: “Kéo câu ngoắc cổ một trăm năm không được thay đổi. Hiện tại điện hạ tin tưởng vi thần chưa?”
Ngũ Hoàng tử hơi ngượng ngùng, cằm nhỏ mum múp tựa vào hõm cổ Hồng Văn, nhỏ giọng phản bác: “Ta đâu bao giờ không tin Tiểu Hồng đại phu…”
Hồng Văn đột nhiên phát hiện, cậu bé này và Tam Hoàng tử có thêm một điểm tương đồng: Cả hai đều là những cậu nhóc nói một đằng nghĩ một nẻo.