Bé cũng nhìn thấy Nghê Yến Quy, định né ra, nhưng quên mất kem của bé đã ngay phía trước làn váy của Nghê Yến Quy.
Nghê Yến Quy lui về phía sau một bước, để tránh đụng tới kem.
Bên cạnh là đá cuội ở bờ hồ, trơn trượt, dẫm lên thì sẽ trượt.
Cô duỗi hai tay ra, hai cánh tay vung lên nhưng không trụ vững được, “Rầm” một tiếng rớt vào trong hồ bơi.
Nước nóng bên trong cao khoảng 1m50, nước không sâu, nếu cô đứng thẳng người lên thì sẽ không ngập.
Nhưng Nghê Yến Quy bỏ qua cái ý niệm đầu tiên trong đầu, gay go rồi, hỏng bét. Hôm nay cô mặc váy trắng lụa mỏng, gặp nước thì lộ hết. Bên trong cô mặc một cái áo dây nhỏ màu hồng. Áo dây không giấu được hình xăm của cô, chỉ cần cô nổi lên mặt nước, hình xăm hồ ly chín đuôi trên vai cô sẽ lộ ra. Cô ngừng thở, dùng sức nhấn mình vào trong nước, sau đó dùng tay kéo xõa búi tóc trên đầu xuống. Bung ra như tảo biển, chậm rãi lượn lờ.
Cô không chắc chắn khi cô ra khỏi nước, tóc dài có thể che hết hình xăm hay không. Chung quy cảm thấy rất mạo hiểm. Hơn nữa, Trần Nhung ở đây. Anh đi mua hai que kem, có thể mất bao nhiêu thời gian chứ? Hơi thở của cô ngày càng ngắn, lồng ngực đè nén không thở nổi.
Đột nhiên, một người gạt bọt nước đi về phía cô: “Không sao chứ? Nước ở đây không cao, nhanh đứng lên đi, bạn học Tiểu Nghê.”
Không biết Ôn Văn đã đến đây từ lúc nào.
Chắc là lúc nãy gọi cô mấy lần nhưng cô không nghe thấy.
Anh ấy đưa tay về phía cô.
Nhưng cô không nhúc nhích.
Anh ấy nhanh chóng nắm lấy cánh tay của cô.
Miệng của cô đã bụm lớn rồi. Nếu cô vẫn còn nín, đừng nói đến tình yêu, mạng cô cũng chẳng còn. Bong bóng trong mũi “bụp bụp” nổi lên, cô không chịu được nữa.
Cùng lúc đó, Ôn Văn dùng sức, kéo cô ra khỏi mặt nước.
Nghê Yến Quy chỉ muốn nhô đầu lên, còn từ cổ trở xuống phải chìm trong nước.
Nhưng mà, sức kéo của Ôn Văn quá lớn, giống như muốn lôi cả người cô lên.
Một giây sau, có một bóng đen lao đến.
Lúc Nghê Yến Quy vừa ra khỏi nước, một người khác nhảy xuống, cầm thứ gì đó che lên người cô.
“Nghê Yến Quy, không sao chứ?” Là Trần Nhung.
Ôn Văn lập tức buông Nghê Yến Quy ra, nói: “Nước rất cạn, khả năng cô ấy bị dọa sợ, vừa rồi ở dưới nước không phản ứng gì.”
“Có lạnh không?” Trần Nhung không biết kiếm đâu được cái khăn choàng, bọc lên người cô.
Nghê Yến Quy nghĩ, thứ dọa cô sợ nhất chính là anh, nước nóng làm sao mà lạnh được.
Cảm ơn khăn choàng của anh. Tóc chỉ có thể che được một phần hình xăm, nhưng hình xăm hồ ly chín đuôi quá lớn.
“Xin lỗi, mình đến muộn.” Trần Nhung nhẹ nhàng nói: “Mình dìu cậu đi.”
Nghê Yến Quy dùng tay phải cầm chặt hai đầu khăn, hận không thể có thêm một cái cúc để cố định, cô lấy khăn quấn chặt lên người.
Trần Nhung chống đá cuội, dìu ra khỏi nước: “Chủ nhiệm Ôn, mượn khăn lông của anh một lát.”
Ôn Văn hiểu rõ, con gái rơi xuống nước chắc chắn không thoải mái. Anh ấy vừa định đi lấy, Mao Thành Hồng bước đến nói: “Dùng của tôi này, khăn tắm của tôi dài, để em ấy quấn thành váy.”
Xung quanh hồ bơi rải đá cuội, sóng trên mặt nước lấp lánh, mọi người không nhìn thấy tình huống dưới hồ.
Nghê Yến Quy cũng không dám buông tay phải ra.
Trần Nhung nhận lấy khăn tắm dài, hai tay chìm vào trong nước, quấn khăn tắm xung quanh hông cô, tiện thể thắt nút lại rồi nói: “Yên tâm, mọi người đều không nhìn thấy.”
Nghê Yến Quy biết, lời này chỉ cái váy ướt đẫm của cô.
Tuy rằng quây trên váy, nhưng tay phải của cô vẫn không buông ra.
Trần Nhung cúi đầu hỏi: “Nếu không thì mình ôm cậu lên nhé?”
“Ừm.” Nước trên đầu trên mặt Nghê Yến Quy liên tục chảy xuống. Vì nước chảy xuống mắt làm cho tầm nhìn của cô cũng mơ hồ, cô không ngừng chớp mắt, hơi thở hơi dồn dập. Vừa nãy nín thở bây giờ cũng dần khôi phục.
Tay trái của Trần Nhung khoác qua vai phải của cô, đồng thời đè lên khăn, bốn ngón tay đặt lên vai trái của cô.
Cô dùng tay trái mượn lực.
Một tay khác của anh chìm vào trong nước, ôm chân của cô lên.
Lúc này, cô giữ khăn càng chặt hơn, tựa vào lồng ngực anh, tim cô đập rất nhanh.
Nghê Yến Quy không thể trùm khăn choàng và khăn tắm lên núi.
Trần Nhung gọi điện thoại cho Triệu Khâm Thư, bảo Triệu Khâm Thư báo với Hoàng Tĩnh Thần tìm quần áo sạch của Nghê Yến Quy trong vali tới đây.
Trần Nhung xuống nước, nửa người của anh cũng ướt. Có điều, quần áo sẫm màu nên không nhìn thấy gì.
Nghê Yến Quy băn khoăn, nói: “Mình chờ Hoàng Tĩnh Thần ở đây. Cậu đi về trước thay quần áo đi.”
“Không sao, mình ở đây với cậu.”
Nghê Yến Quy cúi đầu nhìn quần và giày ướt của anh, đau lòng cực kỳ: “Cảm ơn cậu.”
*
Hoàng Tĩnh Thần mang quần áo sạch tới.
Nghê Yến Quy đi vào phòng thay quần áo, đóng chặt cửa phòng riêng rồi mới buông tay phải còn nắm chặt khăn ra.
Cầm quá chặt, lúc thả ra ngón tay còn hơi tê.
Khăn vất trên giường bị nắm đến nhăn nheo.
Cô nhìn sau lưng qua gương.
Đầu hồ ly vẫn lộ ra khỏi viền áo.
Cô thở ra một hơi. Hữu kinh vô hiểm*. May mà không để lộ hình xăm hồ ly chín đuôi.
*Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.
Nghê Yến Quy thay xong quần áo thì đã nhìn thấy Hoàng Tĩnh Thần đang ngồi bên ngoài chòi đình mát. Cô đi tới: “Cảm ơn cậu.”
“Không sao.” Hoàng Tĩnh Thần ngồi một hồi lâu, không hề rời đi.
Nghê Yến Quy hỏi: “Không đi ngâm mình à?”
“Không đi.” Hoàng Tĩnh Thần chậm rãi xoay người: “Huấn luyện viên Mao nói có đúng. Mình ngâm ở đây cả ngày cũng không được gì, không bằng uống một cốc sữa bò còn nhiều canxi hơn.”
“Trần Nhung đâu?”
“Hả, cậu ấy vừa nói kem bị rơi mất nên đi mua lại.” Hoàng Tĩnh Thần chỉ vào mình: “Mình cũng có phần nha.”
Đứng ở đình, vừa lúc có thể nhìn thấy Mao Thành Đồng và Ôn Văn.
Ôn Văn tựa nửa người bên thành bể.
Mao Thành Hồng đột nhiên dùng tay hất nước qua.
Ôn Văn nhanh chóng chặn lại.
Sau đó, hai người bàn luận võ nghệ ở hồ nước nóng.
Hoàng Tĩnh Thần thở dài: “Hình như mình bị Triệu Khâm Thư dao động.”
“Không sao, tán đả đúng là có thể giảm béo.”
“Vốn dĩ mình muốn tới câu lạc bộ boxing.”
“Boxing?” Nghê Yến Quy hỏi: “Cậu rất ham mê các môn đối kháng à?”
“Không phải. Cậu đã nhìn thấy poster của câu lạc bộ boxing chưa?” Hoàng Tĩnh Thần cười: “Có một nam sinh rất đặc biệt.”
“Không phải cậu mê Triệu Khâm Thư sao?”
“Triệu Khâm Thư cũng không tồi, nhưng mà công tử nhà giàu không dựa dẫm được.” Hoàng Tĩnh Thần ngẩng đầu nhìn về phía rừng rậm trong núi: “Mình thích kiểu lưu manh đẹp trai như thế, câu lạc bộ tán đả của chúng ta thiếu loại nam sinh như vậy.”
“Cậu đang nói tới… Kim Mao Sư Vương?”
“Kim Mao Sư Vương là ai?”
Nghê Yến Quy nhớ tới đến, lúc Chu Phong Vũ chụp poster thì còn chưa nhuộm tóc: “Poster của câu lạc bộ boxing đó.”
“A, cậu biết à? Có bốn cái poster, chính là tấm có người nhìn lạnh lùng nhất đó.” Hoàng Tĩnh Thần giống như tìm được người hợp gu: “Mình cực kỳ mê cậu ấy. Mặt không hề cảm xúc hút thuốc, thật là lãnh khốc vô tình.”
“Ừ…” Không phải “phong cách HKT” sao? Nghê Yến Quy đã chơi mấy trào lưu này từ tám trăm năm trước rồi, không thấy gì ngạc nhiên.
Hoàng Tĩnh Thần nắm lấy vai Nghê Yến Quy: “Cậu cảm thấy có đẹp trai không?”
“Cậu thích là được.”
“Cậu thích kiểu nào?”
Đúng lúc Trần Nhung mua kem về, chậm rãi đi tới.
Nghê Yến Quy liếc nhìn thấy bóng dáng anh, nâng giọng lên, cố ý nói cho tên ngốc mọt sách này biết: “Mình không thích lưu manh đẹp trai. Chủ yếu là hồi cấp ba mình gặp không ít rồi, thích giả làm đại ca, cực kỳ ấu trĩ. Mình thích nam sinh ngoan ngoãn nghe lời cơ.”
Nói xong câu đó, ánh mắt cô vừa vặn va vào mắt Trần Nhung.
Bước chân của anh dừng ở ngoài chòi, im lặng một hồi lâu.
Sự thưởng thức của cô quá trắng trợn à? Cô ngồi trong bóng tối, đếm khoảng bảy, tám giây.
Anh nhẹ nhàng nở nụ cười.