Trong đầu Điếu Trạch Nghiễn chợt lóe lên một ý tưởng, cứ cho là anh thích An Hạ trước nhưng người tỏ tình đâu nhất thiết phải là anh, chỉ cần giăng ra một cái lưới thì sau này sẽ vẽ ra một chuyện tình đẹp ngược với đa số, nghĩ đến anh liền cảm thấy phấn khích trong lòng.
Ngày thi học kỳ gần kề, An Hạ do nhập học sau mà nhiều bài vẫn chưa nắm rõ, Điếu Trạch Nghiễn cũng không ngần ngại xung phong kèm cặp cho An Hạ học mỗi tối, sẵn sàng bỏ cả thời gian chơi game.
Ấn tượng trong lòng An Hạ dành cho Điếu Trạch Nghiễn ngày một tốt hơn, chàng thiếu gia kiêu ngạo ngày nào bỗng chốc lại trở nên gần gũi, ngay cả những gì anh làm đều rất giỏi nhưng chưa hề khoe khoang, đó chính là điểm cộng của An Hạ dành cho anh.
Vào một buổi tối trăng thanh gió mát, Điếu Trạch Nghiễn chống đầu quan sát An Hạ đang say sưa giải bài toán bên cạnh, không hiểu lý do vì sao anh lại cảm thấy cô rất phù hợp để lấp những khoảng thiếu trong anh.
“An Hạ, trước đây đi học cậu có vui không?” Điếu Trạch Nghiễn bâng quơ hỏi, vô cùng hiếu kỳ về cuộc sống của cô lúc trước.
“Rất vui” An Hạ thật lòng gật đầu, cuộc sống trước và nay hoàn toàn khác nhau, lớp cô học ai cũng yêu thương đoàn kết, không phân biệt bất cứ điều gì cả.
“Tôi hỏi cậu một câu, cậu phải trả lời thật lòng” Điếu Trạch Nghiễn vẻ mặt nghiêm trọng, ngay cả giọng nói cũng lộ rõ sự nghiêm túc.
An Hạ e ngại gật đầu, Điếu Trạch Nghiễn giọng đầy lo lắng: “Nếu cho cậu được lựa chọn, cậu muốn sống ở quê hay ở đây?”
“Tôi muốn sống ở quê” An Hạ nói ngay không hề lưỡng lự, giống như trong tiềm thức đã in sâu suy nghĩ này.
Thừa biết câu trả lời của An Hạ nhưng Điếu Trạch Nghiễn vẫn không thể nào chấp nhận được, anh bây giờ đã quen với sự hiện diện của cô, nếu đột ngột một ngày nào đó An Hạ biến mất như chưa từng xuất hiện, anh cũng không biết bản thân nên làm gì.
“An Hạ, cậu có tin tôi không? Tin rằng tôi sẽ biến nơi đây trở thành gia đình thật sự của cậu?” Điếu Trạch Nghiễn hiểu rõ những gì mình nói, chỉ mong An Hạ cho anh cơ hội để thực hiện lời hứa này.
An Hạ không hiểu ý định của Điếu Trạch Nghiễn, một điều duy nhất cô có thể nghĩ ra được là trong gia đình anh, cô đã thật sự được thừa nhận, ngay cả Điếu Trạch Nghiễn ban đầu không thích cô cũng đã chấp nhận cô, đây rõ ràng là một chuyện tốt. Những việc sẽ xảy ra sau này An Hạ không thể đoán, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, dù bất kỳ chuyện gì xảy đến cô vẫn sẽ mạnh mẽ đón nhận.
“Tôi tin cậu, trước giờ vẫn luôn tin cậu” An Hạ vẫn nhớ rất rõ bản thỏa thuận của cả hai, Điếu Trạch Nghiễn không chỉ một lần bảo vệ cô như đã hứa, chính vì vậy An Hạ luôn có sự tin tưởng tuyệt đối với anh.
Đến cuối cùng Điếu Trạch Nghiễn cũng có thể kéo An Hạ về phía mình, trở thành chổ vững chắc để cô có thể dựa vào tránh những sóng gió ngoài xã hội mà cô chưa từng trải qua.