Tối hôm ấy, cả ba ngồi trên bàn ăn. Không khí tự nhiên có chút ngượng ngạo. Thẩm Vy khẽ lên tiếng như muốn anh và Kim Dương gần nhau hơn, có như vậy không phải cô cũng thoát ra khỏi cái tình cảm của anh sao?
-Kim Dương à, em thích Hạo Thần lâu như vậy, có nghĩ sẽ bày tỏ khi về nước không?
Kim Dương đang ăn cũng muốn nghẹn lại mà lấy ly nước uống xuống cho trôi miếng cơm trong họng. Hạo Thần hiểu ý của cô nên mặt cũng không mấy thay đổi. Kim Dương ngượng nghịu nhìn anh rồi nhìn Thẩm Vy
-Em…thật ra…bây giờ…
Hạo Thần gắp một miếng thịt bỏ vào chén Thẩm Vy cắt ngang lời nói của Kim Dương
-Vợ à, em đừng nói linh tinh nữa, mau ăn đi!!
Thẩm Vy im bặc trước lời nói của anh nhưng vẫn không chịu để yên
-Kim Dương thích anh lâu như vậy, liệu anh có ý với cô ấy không?
Hạo Thần thật sự rất bực với cái thái độ này của cô mà hạ đũa xuống chén một cái cạch
-KHÔNG!!
Ánh mắt anh lạnh băng khiến cả hai có chút rùng mình. Thẩm Vy chính là không mấy cam phục liền giở giọng
-Em chỉ muốn hỏi một chút thôi mà…
Hạo Thần chính là ăn cơm cũng không yên với cô nhưng vẫn nhẫn nhịn
-Anh chẳng có gì cả!!
Bỏ đũa xuống anh liền tiến lên lầu trở vào phòng mình. Cái tính cách của cô khiến anh càng lúc càng không hiểu, phải chăng cô quá chán ghét anh.
Thẩm Vy cảm thấy có chút có lỗi nhưng mà cô không yêu anh thì biết làm sao đây? Cúi xuống ăn hết chén cơm của mình mặc Kim Dương đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Dọn dẹp xong xuôi cô mới lên phòng mình thì chợt nhớ ra nhà có người nên đành tự nhiên mà mở cửa phòng anh. Cánh cửa mở ra, Thẩm Vy xém chút hét toáng khi anh từ trong nhà tắm đi ra, trên người chỉ duy nhất một chiếc khăn quấn ngang hông. Thẩm Vy đóng cửa lại quay mặt đi nói nhỏ
-Anh mặc đồ vào đi!!
-Sao em lại vào đây?
-Tại vì Kim Dương đang ở dưới chứ sao? Không lẽ để cô ấy biết tôi với anh không chung phòng?
Anh tiến lại phía cô, đưa tay quay người cô lại để cô đối diện với khuôn ngực rắn chắc của mình
-Bây giờ tôi có hôn em, em cũng chẳng dám la phải không? Em xem cái miệng nhỏ của em ban nãy nói nhiều như thế nào? Hửm…
-Anh nói nhảm gì vậy…anh mau đi thay đồ!!
-Em có muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng không?
-Anh đừng có làm càn!!
Hạo Thần nhếch mép quay đi, anh bước lại phía tủ quần áo lấy ra bộ đồ thoải mái rồi tiến vào trong thay đồ. Trở ra ngoài anh nằm lên giường như chính cô chẳng tồn tại, một lúc sau mới nhàn nhạt lên tiếng
-Thẩm Vy, tôi yêu Kim Dương!!
Thẩm Vu trợn tròn mắt, sau đó miệng liền chữ O mắt chữ A mà cảm thán
-Như vậy là rất tốt nha!!
-Em nghĩ vậy là tốt sao?
-Đúng rồi, rất tốt đấy!!
-Em về phòng đi!!
-Sao cơ?!?
-VỀ PHÒNG ĐI!!!!
Anh bật chợt hét lớn khiến Thẩm Vy giật mình, cô đâu biết rằng để nói ra câu kia anh đã cắn răng thế nào, vậy mà cô….
Thẩm Vy vốn là người thông minh, qua thái độ cô liền hiểu ý anh. Giọng cô đều đều vang lên
-Phải nói bao nhiêu lần anh mới hiểu rằng tôi không có tình cảm với anh đây!!
-Tôi sẽ theo đuổi em, cả cuộc đời này tôi cũng không ngại đâu!! Chỉ cần em còn ở trên cõi đời này tôi sẽ tìm mọi cách để có được em!!
-Đổi lại là sự chán ghét của tôi sao? Nếu anh muốn thì cứ làm, cuộc đời của Thẩm Vy này ghét nhất chính là bị làm phiền!!
Nói rồi cô bước ra ngoài để một mình anh cô đơn nằm đó. Thẩm Vy chẳng biết rằng những lời hôm nay cô nói, những nổi đau mà cô ban phát cho anh…tất thảy sau này…chỉ có mình cô….