Đường núi bị chặn, bây giờ ông ta không ra ngoài được, lúc 4 giờ, ông ta gọi cho Tô Khiết một cuộc, nhưng đáp lại ông ta là Tô Khiết tắt máy.
Ông ta nghĩ Tô Khiết có thể là đang trên máy bay, bởi vì trước đó Phạm My gửi tin nhắn cho ông ta nói Tô Khiết xử lý xong chuyện của nước M liền đến Hải Thành ngay.
Tính toán thời gian, Tô Khiết chắc vẫn đang trên máy bay.
Lúc sắp 5 giờ, Đường Vân Thành muốn gọi cho Phạm My một cuộc, nhưng câu trả lời vẫn là đối phương tắt máy.
Đôi con ngươi của Đường Vân Thành chợt trầm xuống, bình thường Phạm My có ngủ cũng không tắt máy, ông ta đến Hải Thành Phạm My chắc chắn rất lo, càng không thể tắt máy.
Phản ứng đầu tiên của Đường Vân Thành là nghĩ điện thoại của ông ta có thể đã bị động tay động chân, nhưng điện thoại của ông ta luôn ở trên người ông ta, chưa hề có ai động vào điện thoại của ông ta qua.
Nếu như trong đó có người động vào điện thoại ông ta, thì ông ta không thể không phát giác ra được, điểm này Đường Vân Thành vẫn rất tự tin.
Vậy rốt cuộc chuyện là sao?
Đôi con ngươi của Đường Vân Thành khẽ híp lại, điện thoại của Tiểu Ngô trước đó bị rơi xuống nước, không mở lên được nữa.
Đường Vân Thành đã mượn điện thoại di động của bà chủ nhà trọ, nhập số điện thoại của Tô Khiết, sau đó gọi đi, nhưng câu trả lời vẫn là điện thoại của đối phương vẫn tắt máy.
Đường Vân Thành lại gọi cho Phạm My, nhưng cũng nhận được câu trả lời như vậy.
Cho nên, đối phương không phải động tay động chân trên điện thoại của ông ta, mà là chặn hết tất cả tín hiệu trong thôn này rồi.
Nhưng mà, lúc ông ta mới đến cái thôn này, còn gọi điện thoại qua nữa, cũng nhận qua điện thoại, lúc đó không có chút vấn đề nào hết.
Sau khi ông ta đến thôn kiểm tra tình hình, thậm chí còn gọi điện thoại báo cáo tình hình với Cung tông trưởng nữa.