“Giết ông ta đi”
Ánh mắt Lục Xuyên trở nên sắc lạnh.
“Rõ!”
Các cao thủ nhà họ Lục tiến lên.
Đến lúc này, Lưu Hoan mới nhận ra gia tộc này thật sự muốn giết mình.
Ông ta sợ hãi quỳ xuống trước mặt Lục Xuyên, van nài: “Đừng giết tôi! Sếp Lục, làm ơn đừng giết tôi! Tôi sẽ làm con chó của ông, cho tôi về rồi tôi sẽ bảo gia tộc phục tùng nhà họ Lục…”
“BốpI”
Một tiếng đập nặng nề vang lên, một cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ tiến tới đánh một chưởng xuống đỉnh đầu của Lưu Hoan. Tiếng cầu xin tắt lịm.
Mặt mày hai tên cao thủ do Lưu Hoan mang đến trở nên xám xịt.
Ngay cả người thừa kế cũng bị giết rồi, liệu Lục Xuyên có bỏ qua cho họ không?
“Phich!”
“Phịch!”
“Phịch!”
Hai cao thủ nhà họ Lưu vội vàng quỳ xuống dưới chân Lục Xuyên.
“Sếp Lục, cầu xin ông cho chúng tôi một con đường sống, từ nay về sau chúng tôi bằng lòng phục tùng nhà họ Lục, quyết không phản bội!”
Hai người lo sợ cầu xin.
Lục Xuyên hờ hững nhìn họ, suy tư một lát rồi nhìn sang ông Tề đang đứng cạnh mình.
Ông Tề hiểu ý, gật đầu.
Tức là ông ta có thể khống chế hai người này.
Bấy giờ Lục Xuyên mới lên tiếng: “Thế thì tôi sẽ cho các ông một con đường sống, sau này dám phản bội nhà họ Lục thì giết không tha!”