– Thái Sơ Chuyển Hồn đan! Tuyết Nguyệt trầm giọng nói.
Dương Khai hơi suy nghĩ một chút, liền biết linh đan này cần tài liệu gì, có thể có tác dụng gì, bởi vì đan phương Thái Sơ Chuyển Hồn đan, trong Đan Đạo Chân Giải có ghi lại, hắn không khỏi ngạc nhiên nói: – Đây chính là linh đan thượng cổ, Hằng La Thương Hội quả nhiên nhân tài đông đúc, ngay cả loại linh đan này đều biết!
Nếu hắn không phải trong lúc vô tình chiếm được Đan Đạo Chân Giải trong Đế Uyển, cũng sẽ không biết nhiều đan phương linh đan thượng cổ như vậy.
Thế mà Hằng La Thương Hội bên này lại có người biết rõ… không hổ là một trong ba thế lực lớn trên Tinh Vực, nội tình không thể xem thường.
– Huynh cũng biết à? Tuyết Nguyệt kinh ngạc nhìn Dương Khai, bỗng nhiên trong mắt đẹp sáng ngời, mở miệng nói: – Đúng rồi, huynh là luyện đan sư mà!
Năm đó nàng bị Huyền Âm Quỳ Thủy ăn mòn hôn mê, chính là nhờ Dương Khai luyện chế được một viên linh đan có đan vân, cứu sống nàng. Qua nhiều năm, tuy rằng nàng một lòng nhào vào trên người Dương Khai, nhưng vẫn rối tung làm thế nào tìm được hắn, làm thế nào biểu lộ cõi lòng, hoàn toàn quên mất một thân phận khác của Dương Khai.
Cho tới giờ khắc này, mới bỗng nhiên chợt tỉnh.
Bất quá rất nhanh, hào quang trong đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Nguyệt lại ảm đạm xuống, mất mát nói: – Thái Sơ Chuyển Hồn đan kia nghe nói là linh đan cấp Hư Vương trung phẩm, phải do luyện đan sư cấp Hư Vương ra tay, mới có cơ hội luyện chế thành công. Mặc dù huynh là luyện đan sư, có lẽ cũng…
Tuyết Nguyệt không có nói tiếp câu sau, cũng không phải là nàng không tin tưởng bản lãnh Dương Khai, chỉ có điều danh tiếng của luyện đan sư cấp Hư Vương đích thực quá mức dọa người, phóng mắt nhìn khắp Tinh Vực cũng là nhân vật hiếm có như lông phượng sừng lân, còn thưa thớt hơn so với võ giả Hư Vương tam tầng cảnh.
Dương Khai tuổi quá trẻ đã đạt tới Hư Vương lưỡng tầng cảnh, có tu vi võ đạo cường đại như vậy, làm sao có thể có trình độ cao trên đan đạo?
Dương Khai cũng không có giải thích nhiều, chỉ hỏi: – Tiểu nương của cô nương ngày thường đối với cô như thế nào?
– Tiểu nương đối với ta dĩ nhiên là rất tốt! Sau khi mẫu thân qua đời, ta luôn ở bên cạnh bà lớn lên… bà dạy ta tu luyện, dạy ta làm người, bà cũng biết bí mật của ta, trước kia lúc còn nhỏ, thỉnh thoảng bà còn có thể sau lưng phụ thân len lén trang điểm cho ta… Trong đôi mắt đẹp của Tuyết Nguyệt hiện lên hồi ức, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, dường như là đang nhớ lại chuyện ngọt ngào gì đó: – Bất quá mỗi lần trang điểm xong, cũng phải nhanh chóng khôi phục nguyên dạng, phụ thân không thích nhìn thấy bộ dáng nữ nhi của ta!
Dương Khai khẽ gật đầu, từ trong miêu tả của Tuyết Nguyệt, cũng có thể tưởng tượng ra tiểu nương nhất định là một nhân vật vợ hiền mẹ tốt.
– Ta đi xem thử, thế nào? Dương Khai đề nghị.
– Huynh muốn đi sao? Tuyết Nguyệt ngạc nhiên nhìn hắn: – Như vậy cũng tốt! Dù sao huynh cũng là một luyện đan sư, có lẽ trao đổi nhiều hơn với các luyện đan sư kia, có thể nhìn ra cách hóa giải triệu chứng của tiểu nương. Thương hội chúng ta cũng có cung phụng đại sư cấp Hư Vương của mình, hơn nửa năm trước phụ thân đã phái người đi mời!
– Hơn nửa năm trước đã phái người đi mời, đến bây giờ còn chưa tới ư? Dương Khai kinh ngạc hỏi.
– Huynh cũng quá biết rõ cách làm giá của luyện đan sư cấp Hư Vương. Vừa rồi huynh không nghe ta nói sao: vị đại sư kia là thân phận cung phụng của thương hội chúng ta! Chính huynh cũng có tông môn, hẳn là biết hai chữ cung phụng này đại biểu ý nghĩ gì!?
– Hiểu rõ! Dương Khai khẽ gật đầu.
Địa vị của cung phụng, gần giống như là thái thượng trưởng lão, chỉ có điều còn tự do hơn một chút so với thái thượng trưởng lão.
Cung phụng nhận được thù lao vô cùng phong phú từ tông môn hoặc là thế lực nào đó cấp cho, ngày thường cũng không cần làm gì, dù là tông môn gặp ngập đầu tai ương, thậm chí đều có thể khoanh tay đứng nhìn, không người nào sẽ chỉ trích cái gì.
Nhưng thái thượng trưởng lão thì khác, tuy rằng địa vị cũng vô cùng cao sùng, ra lệnh một tiếng, đệ tử tông môn nào dám không theo, nhưng đó là phải cùng sống cùng chết với tông môn, tông môn gặp nạn, thái thượng trưởng lão tuyệt đối không thể ngồi xem không quản.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, địa vị của cung phụng thậm chí cao hơn thái thượng trưởng lão, bởi vì cung phụng có được lợi ích, nhưng không nhất định phải mạo hiểm nguy hiểm.
Cũng có thể nói như vầy: thái thượng trưởng lão là người trong nhà, cung phụng là người ngoài tới.
Với thực lực khổng lồ của Hằng La Thương Hội, hơn nữa với danh tiếng của Ngả Âu, mà hơn nửa năm trước đã phái người đi mời, cho tới giờ khắc này cũng không có hiện thân, có thể tưởng tượng vị luyện đan sư cấp Hư Vương kia làm giá biết bao.
Dù vậy, Hằng La Thương Hội bên này cũng không dám có câu oán hận gì, Ngả Âu cũng chỉ thận trọng thúc giục mấy lần mà thôi, e sợ chọc giận vị đại sư kia không vui lòng.
Thế mà đến hôm nay, vị đại sư kia vẫn chậm chạp không hiện thân, nhưng thật ra có tin tức truyền đến, mấy ngày gần đây lão sẽ giá lâm Thủy Nguyệt Tinh.
Ngả Âu chờ đợi lòng nóng như lửa đốt, nào có tâm tình gì đi gặp Thần Đồ, đây cũng là nguyên nhân Thần Đồ đợi mấy ngày ở Thủy Thiên Thành rồi ỉu xìu chạy trở về.
Thần Đồ ngay cả mặt mũi Ngả Âu đều không thấy, làm sao có thời gian nói ra chuyện của Dương Khai.
– Không quản ra sao, trước đi xem thử xem sao! Dương Khai đề nghị.
– Được, ta dẫn huynh đi, tin rằng nếu tiểu nương là biết sự tồn tại của huynh, tất nhiên cũng rất cao hứng vì ta! Tuyết Nguyệt nói xong, quẹt khóe mắt của mình, như sắp khóc.
Tiểu nương ở trong lòng nàng, chiếm địa vị vô cùng trọng yếu, thậm chí còn trọng yếu hơn phụ thân của mình.
– Đừng khóc! Đợi lát nữa ra ngoài bị Thần Đồ nhìn thấy, còn không biết hai chúng ta ở bên trong này làm cái gì đấy! Dương Khai đi lên trước, thay nàng lau khóe mắt.
Động tác ôn nhu cùng thanh âm trầm thấp làm cho hai gò má Tuyết Nguyệt ửng hồng…
Cánh cửa đại sảnh ầm ầm mở ra, Dương Khai cùng Tuyết Nguyệt một trước một sau đi ra.
Ba người Thần Đồ đang ở trước cửa nghe lén vội vàng nhảy vọt ra sau, gương mặt nghi thần nghi quỷ quan sát Dương Khai cùng Tuyết Nguyệt phía trước.
Ngay sau đó, trong lòng Thần Đồ liền trầm xuống…
Hắn bất ngờ phát hiện, thời khắc này đôi mắt tam đệ của mình lại ửng đỏ, dường như mới vừa khóc, trên gương mặt tuấn mỹ làm cho nữ nhân đều ghen tỵ hâm mộ kia, còn lưu lại vẻ đỏ ửng khiến người ta mơ mộng…