Lăng Hàn nhìn nó, sắc mặt có chút cổ quái, nói:
– Không phải ngươi định cho ta chui vào trong cái hang chó này chứ?
– Hang chó thì như thế nào chứ? Nó chọc giận ngươi sao?
Đại Hắc Cẩu lập tức giận tím mặt, há mồm muốn cắn Lăng Hàn.
– Con mẹ nó, ngươi dám xem thường Cẩu gia sao?
Lăng Hàn lấy một cái đùi gà trong thần khí không gian ra, nhét vào trong miệng Đại Hắc Cẩu, cũng lấp miệng nó lại, đồng thời còn nói:
– Ngươi thực sự đáng tin cậy sao? Có phương thức nào tiến vào di tích cổ như vậy hay không?
– Ta nhổ vào, cửa chính có trọng binh canh gác, không nghĩ biện pháp thì làm sao có thể tiến vào bên trong được chứ?
Đại Hắc Cẩu chỉ mất hai ba táp đã gặm xong đùi gà.
– Còn nữa không? Cho Cẩu gia một đùi.
Nó ăn tới nghiện.
– Trước tiên làm chính sự.
Lăng Hàn cự tuyệt.
Đại Hắc Cẩu dẫn đầu tiến vào hang chó, đây là cái hang nó tự mình đào ra, đương nhiên rất vừa vặn.
Lăng Hàn bất đắc dĩ, đành phải thu nhỏ thân thể, đi vào trong hang chó.
Hang chó rất dài, từ đó cũng có thể thấy được cái di tích cổ này vô cùng quan trọng. Thế lực chiếm cứ canh gác sâm nghiêm, phải đào từ thật xa.
Đi suốt hai ngày Đại Hắc Cẩu mới dừng lại, cái động ở nơi này cao hơn rất nhiều, khiến cho Lăng Hàn có thể biến về hình thể vốn có, như vậy cũng không cần lo lắng bị đụng đầu.
Ở dưới cùng huyệt động xuất hiện một bức tường, vô cùng cổ quái, giống như một bức tranh, đang không ngừng biến hóa màu sắc.
– Đây là trận pháp phòng hộ của di tích cổ, ngươi nhìn Cẩu gia phá giải đây.
Đại Hắc Cẩu dương dương đắc ý.
– Không phải Cẩu gia nói khoác, trên thế giới này, trận pháp ngăn cản Cẩu gia cơ hồ không tồn tại.
– Đến đây, làm trợ thủ cho Cẩu gia.
Lăng Hàn ở phương diện trận pháp có chút thành tựu, tuy rằng hiện tại còn không có cách nào bố trí trận pháp cấp cao. Nhưng mà nhãn lực lại có, chỉ từ hành động thuần thục của Đại Hắc Cẩu đã biến rõ tạo nghệ trên phương diện trận pháp của nó rất cao.
Đầu Đại Hắc Cẩu chết tiệt này học trận pháp, ước nguyện ban đầu nhất định là muốn phá vỡ trận pháp của người khác, tiến vào bảo khố của ngươi ta chôm chỉa đồ.
Hắn nhất định phải đề phòng đầu Đại Hắc Cẩu này.
– Ồ? Tiểu tử, ngươi có ánh mắt gì vậy?
Đại Hắc Cẩu nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, hai chân trước không ngừng động đậy.
– Không có gì, ta chỉ suy nghĩ về sau trong nhà có nên kiến tạo bí thất, bảo khố các loại hay không mà thôi.
Lăng Hàn thuận miệng nói.
– Như vậy chỉ cần giao cho Cẩu gia là được, cam đoan trên đời này không có bảo khố nào là bảo khố an toàn nhất.
Đại Hắc Cẩu tin tưởng mười phần.
– Ngay cả ngươi cũng có thể phòng tránh sao?
Lăng Hàn hỏi.
– Làm sao có thể?
Đại Hắc Cẩu xùy một tiếng, nói:
– Bổn tọa bố trí trận pháp, trận pháp này sao có thể ngăn cản được bổn tọa chứ?
Lăng Hàn thì thở dài nói:
– Người ta muốn phòng chủ yếu là ngươi a.
– Gâu, không ngờ ngươi lại không tin bổn tọa.
Đại Hắc Cẩu mở mồm muốn cắn, chỉ là hai móng vuốt trước của nó đang bận rộn, chỉ có thể xoay đầu sang chỗ khác, cho nên không thể nào tới gần được.
Ông, đúng lúc này trên trận pháp của di tích cổ xuất hiện một lỗ hổng, như là vòng xoáy.
– Nhanh tiến vào.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu đồng thời xông vào. Lập tức có một đám linh khí nồng đậm tới mức không thể nào hình dung được đánh úp lại, khiến cho mỗi một cọng lông tóc toàn thân Lăng Hàn cảm thấy thư thái.
Bọn hắn xuất hiện trong một tòa dược viên, bên trong một khối linh điền. Ở trong này có đủ loại thần dược, linh khí như là biển, nếu như người cảnh giới thấp tiến vào, chỉ sợ hít một cái, ngay cả sinh khí cũng không chống đỡ được mà nổ tung.