Bất kể Lục Xuyên có phải đang hù dọa hay không thì thực lực của nhà họ Lục đích thị là chỉ đứng sau hai nhà Lý, Trương.
“Còn một phút cuối cùng!”
Lục Xuyên nhìn đồng hồ, cướp híp mắt nhìn lướt qua đám đông.
Thời gian gấp rút làm cho nhiều người đổ mồ hôi trên trán, đây quả thật là một áp lực to lớn đối với họ.
Nếu thua thì họ sẽ không còn gì cả.
Không ít người bắt đầu dao động.
Lưu Hoan cảm giác được ý chí của đội ngũ liên minh này đang yếu đi, nhất thời hết sức nôn nóng.
“Nhà họ Lục đã muốn chết thì vì sao chúng ta không thành toàn cho họ?”
Sau cùng, Lưu Hoan hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi nói.
Dứt lời, ông ta ra lệnh: “Xông lên!”
Nghe lệnh của Lưu Hoan, một cao thủ Vương Cảnh trung kỳ và Vương Cảnh sơ kỳ lao về phía Lục Xuyên, hai người này là cao thủ mạnh nhất nhà họ Lưu.
Cùng lúc đó, ông Tê đang đứng sau lưng Lục Xuyên cũng lập tức nghênh chiến.
Theo sát ông ta còn có hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ.
Cuộc chiến bùng nổi “Âm ầm ầm!”
Chỉ trong một cái chớp mắt, cao thủ hàng đầu của hai bên lao vào cuộc chiến.
Nhưng điều làm sắc mặt Lưu Hoan âm trâm đi là ngoại trừ nhà họ Lưu, không một người nào của các thế lực khác ra tay.
Nói cách khác, đám thế lực liên minh này chỉ còn lại một mình nhà họ Lưu bọn họ muốn đối đầu với nhà họ Lục.
Mấu chốt là họ còn đang ở trên địa bàn của người ta, đây không phải tự tìm đường chết thì là gì?