Phu nhân Norman nghe được như thế đã nhẹ lòng đi rất nhiều, sau đó hơi cúi người về phía Trương Thác, đáp: “Hai người bọn họ là vì một cô gái.”
“Cô gái?”
Trương Thác và đám người của Vị Lai cũng không khỏi một vẻ khó hiểu, Bạch Trình và Locke cũng không giống kiểu người hiếu thắng tranh nhau một người phụ nữ nha.
Phu nhân Norman gật gật đầu, nói: “Phải, vì một cô gái người Đông Hòa. Cô gái đó được thằng nhóc nhà họ Bạch mang về, tình hình không được tốt lắm, kết quả chẩn đoán bệnh là người thực vật.”
Trương Thác cầm lấy chén nước Vị Lai đưa tới, lên tiếng nói: “Dắt tôi đi gặp cô gái đó.”
Phu nhân Norman chỉ về phía phòng bệnh bên cạnh: “Ở bên đó”
Trương Thác gật đầu đẩy cửa phòng bệnh ra, khoảnh khắc cửa phòng mở ra, Trương Thác nhìn thấy một bóng người nằm trên giường bệnh, cái nhìn này khiến Trương Thác trực tiếp chôn chân ở đó.
Kể cả đám người Vị Lai ở phía sau Trương Thác lúc nhìn thấy bóng người nằm trên giường bệnh kia, cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cô gái nằm trên giường bệnh chỉ mới khoảng hai mươi tuổi, nhưng lúc này trên đầu đã bóng loáng một mảng, không hề nhìn thấy một mái tóc đen óng mượt vốn phải nên được có trong độ tuổi này đâu cả, thậm chí là lông mày cũng đã nhạt đi.
Dựa vào kiến thức chữa bệnh của mình, Trương Thác gần như có thể khẳng định được ngay lập tức đây chính là hậu quả của việc chữa trị bằng hóa chất trong một thời gian dài.
Sắc mặt của cô gái nhợt nhạt không hề có chút hồng hào nào, chỉ có thể nhìn thấy một chút sắc đỏ ở trên môi. Cô ấy nhắm mắt lại không nhúc nhích, điện tâm đồ bên cạnh hơi di chuyển chập trùng lên xuống chứng minh cô vẫn còn sự sống.
“Hầu Nguyệt!” Vị Lai kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhích người vòng qua chạy tới bên cạnh giường bệnh, nhìn cô gái nằm ở trên giường.
Đám người Trương Thác ai nấy cũng một vẻ phức tạp kéo vào bên trong phòng bệnh.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vị Lai run rẩy vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt vuốt dọc theo gò má của cô gái: “Tại sao lại như vậy? Sao Hầu Nguyệt lại có thể biến thành như vậy?”