Nhưng trong hai tiếng này lại không có chuyện gì xảy ra hết, tại sao đối phương không cho Tiểu Ngô về?
Mà lúc Tiểu Ngô về, đúng lúc ba của đứa bé đến đưa đứa bé đi?
Đây có khi nào lại là do đối phương sắp xếp không?
Nhưng đối phương sắp xếp như vậy rốt cuộc là có dụng ý gì?
Đường Vân Thành thật sự nghĩ không thông.
Ông ta vốn luôn lo lắng cô bé đó sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trong tay mình, nhưng cô bé đã an toàn mà được ba đưa đi rồi, không có xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn hết…
Không lẽ từ đầu ông ta đã đoán sai hướng rồi?
Nếu như ông ta đã đoán sai hướng, vậy đối phương rốt cuộc là có mục đích gì?
Đường Vân Thành thầm thở dài một hơi, loại chuyện âm mưu này ông ta không rành, nếu như có Tô Khiết thì hay rồi.
Cũng không biết Tô Khiết xử lý chuyện ở nước M xong chưa?
Lúc này Tô Khiết đã đến Hải Thành, trước khi máy bay cất cánh, cô đã gọi cho Đường Vân Thành qua, nhưng điện thoại của Đường Vân Thành cứ không gọi được.
Bây giờ vừa xuống máy bay, cô lại gọi cho Đường Vân Thành, nhưng vẫn không gọi cho Đường Vân Thành được.
“Điện thoại của cậu có thể bị chặn rồi, không gọi đi được.” Sắc mặt Tô Khiết lúc này rõ ràng có chút trầm, không gọi được cho Đường Vân Thành, chỉ e là đã xảy ra chuyện rồi.
Rất rõ ràng đối phương không muốn cho cô liên hệ với Đường Vân Thành, càng là như vậy, nói rõ chuyện càng nghiêm trọng.
Không liên lạc được với Đường Vân Thành thì không biết bây giờ ông ta đang ở đâu, càng không biết đã xảy ra chuyện gì.