Hiện trường tĩnh lặng không tiếng động, Miêu Nghị giơ mũi thương chỉ, quát to:
– Tránh ra! Nếu không đừng trách dưới thương vô tình!
Hắc Thán dưới thân hắn nghễnh cổ gầm rống hướng trăm vạn đại quân:
– Grào!
Phớt lờ quần hùng, Hắc Thán cũng dày dạn kinh nghiệm.
– Grào!
– Hú hú!
Súc sinh có phản ứng, linh thú có linh tính nhất định, cũng có thể hiểu là linh thú giao lưu với nhau. Hắc Thán ngang ngược khiêu khích, hoàn toàn coi rẻ linh thú khác. Nhiều linh thú xếp hàng đằng trước trăm vạn đại quân gầm rống thị uy đáp lại, mọi người lo kiềm chế tọa kỵ dưới thân mình.
Trong phút chốc hiện trường tràn ngập khí thế sẵn sàng đại chiến, nhiều linh thú gầm rống nối liền không dứt.
Tra Nhân Tuấn xếp hàng đầu hư thương chỉ vào, dẫn đầu khiêu khích:
– Con cóc kia, giọng điệu lớn lối lắm, hãy hỏi cây thương trong tay tiểu gia đã!
Lúc trước Tra Nhân Tuấn tìm đến Miêu Nghị từng bị hắn nhục nhã, thù mới hận cũ cộng thêm gã đã tuyên bố với mọi người sẽ cho hắn biết tay, sao có thể mất mặt được. Tra Nhân Tuấn đang muốn lấy mạng nhỏ của Miêu Nghị để dương danh thiên hạ, giết được hắn thì dù không lấy được thành tích trong sát hạch cũng chẳng sao, ít nhất có lời ăn nói khi lúc trước gã lỡ mạnh miệng trước mặt cô cô.
Tùy tùng Nhiếp Công, Cái Vô Song, Hổ Phách, Hoa Đại Lang đứng hai bên Tra Nhân Tuấn cùng đồng thanh kêu lên:
– Tra thiếu gia!
Nhiếp Công vội truyền âm khuyên nhủ:
– Tra thiếu gia, có thể khinh thị nhưng không thể khinh địch. Người này ở trong sát hạch đất Vô Sinh đã lực áp quần hùng, hắn không chỉ có hư danh, không thể lỗ mãng. Hay là để người khác thử sâu cạn của hắn rồi quyết định cũng không muộn!
Đùa sao?
Tra Nhân Tuấn quay đầu nhìn hai bên:
– Ta đã nói ra, lúc này mà lùi bước thì làm sao gặp người?
Mấy người nói xong làm Tra Nhân Tuấn hơi lo lắng, khí thế đã yếu bớt, gã sửa lời:
– Ta đi lên trước qua vài chiêu với hắn, nếu không được thì các ngươi hãy dẫn người cùng lên.
Bốn người la to ngăn cản:
– Tra thiếu gia!
Nhưng đã muộn, Tra Nhân Tuấn không thể để mất mặt được, gã đã giục băng giáp thiên âm thú xông ra ngoài.
Tra Nhân Tuấn giơ thương rống to:
– Ngưu Hữu Đức, chịu chết đi!
Bốn người Nhiếp Công cạn lời, thầm kêu khổ, nghĩ: Tra đại thiếu gia nhà ngươi mạnh miệng nói lời giành lại mặt mũi là được, đi ra chiến trường chơi thật thì không đùa được. Ngươi mới có tu vi Kim Liên tứ phẩm, lại chưa từng trải qua sa trường, làm sao có thể lỗ mãng đi đánh với Ngưu Hữu Đức nổi tiếng đã lâu, dùng trận chiến nổi tiếng? Người ta có thể bò lên vị trí này không phải dựa vào quan hệ bối cảnh mà là một đường giết lên! Người ta không phải đại thống lĩnh Thiên Nhai bình thường, sao có thể đối xử như thường được? Người ta án binh bất động đơn giản là muốn người khác thăm dò Ngưu Hữu Đức sâu cạn, ngươi giỏi lắm, chủ động nhảy ra dò đường cho người ta. Làm gì muốn nhận vai tép riu trong thả con tép, bắt con tôm vậy hả???
Bốn người lòng nóng như lửa đốt, lo lắng Tra Nhân Tuấn bị gì. Bốn người tới đây vì nhận sự phó thác của Tinh Quân phu nhân, phải bảo vệ tốt đại thiếu gia này. Miễn đại thiếu gia sống sót trở về, mặc kệ thành tích như thế nào thì Tinh Quân phu nhân hứa cho bọn họ có tương lai tươi sáng.
Ngược lại nếu Tra Nhân Tuấn xảy ra chuyện, bốn người trở lại không biết ăn nói sao. Bọn họ cầm vũ khí, truyền âm báo cho người trong đoàn đứng phía sau sẵn sàng xung phong liều chết, nếu Tra Nhân Tuấn gặp nạn thì mọi người phải xông lên cứu người.
Lại là người này!
Miêu Nghị lạnh lẽo liếc mắt qua, lúc trước trong lòng chảo Tra Nhân Tuấn chạy tới vênh váo trước mặt hắn, đến nay hắn còn nhớ rõ, hình như đến báo thù cho Diệp Tầm Cao nhưng không biết là ai?