“Bên cạnh đó, chúng ta cũng tìm cách hàn gắn quan hệ với nhà họ Lục, không đứng nhất được thì chí ít cũng phải đứng thứ hai”.
Nghe Lý Đồng Hạ phân tích, ánh mắt Lý Sơn lộ ra sự hài lòng, lão võ vai con trai mình: “Giỏi lắm! Thế thì bố giao chuyện này cho con, làm tốt thì bố sẽ bỏ qua sơ xuất vừa rồi và khen thưởng cho con”.
“Con cảm ơn bối”
Lý Đồng Hạ mừng rỡ.
Nhà họ Lục không biết rằng nhà họ Lý nghĩ họ có gia tộc lớn làm chỗ dựa, đã bắt đầu kế hoạch âm thầm khơi mào tranh chấp giữa hai gia tộc Lục, Trương.
Hôm sau, Lục Nguyên Thông đang ngồi trong phòng uống trà thì Lục Xuyên chợt hốt hoảng xông vào.
“Bố, không ổn rồi, nhà họ Trương giết hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ của chúng ta”.
Hai mắt ông ta đỏ bừng.
“Xoảng!”
Tách trà trong tay Lục Nguyên Thông rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
“Con nói sao? Chúng ta mất hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ rồi à? Là nhà họ Trương làm?”
Lục Nguyên Thông phần nộ hỏi.
Đối với những gia tộc đứng đầu Ninh Châu mà nói, các cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ chính là trụ cột không thể thiếu.
Nhà họ Lục chỉ có bốn cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ nhưng lại bỗng chốc lại bị giết đến hai cao thủ, dễ thấy Lục Nguyên Thông giận dữ đến mức nào.
“Vâng, là nhà họ Trương đấy ạ!”
Lục Xuyên căn răng nói: ‘Bọn họ còn nói rằng nếu nhà họ Lục còn dám khiêu khích nữa thì sẽ tiêu diệt luôn!”
“Ầm!”
Lục Nguyên Thông đập tay xuống bàn trà, không kìm nổi cơn tức giận: “Lão Trương Quỳnh này, ông ta muốn chết rồi à!”