Long Chu Cổ Thuyền là đồ vật hắn mua được tại đấu giá hội Thiên Quân, đã tổn hại, trải qua chữa trị nhiều năm và sử dụng địa ngục hàn tinh luyện chế mà thành, nó dã đột phá cấp bậc tạo hóa tiên khí, trở thành một kiện pháp bảo vô thượng có thể ngao du hỗn độn.
– Có thể mang ta đi cùng hay không?
Lạc Khuynh Thành thở ra một hơi, trong mắt mang theo hi vọng.
Tuy biết rõ không có khả năng với thiếu niên trước mắt nhưng nàng vẫn muốn ở cạnh hắn, muốn nhìn thấy hắn và nghe hắn nói chuyện.
Thế giới hỗn độn to lớn khôn cùng, không có người nào biết rõ rộng lớn bao nhiêu, nàng không biết Nhiếp Vân đi lần này phải mất bao lâu, thầm nghĩ đi theo phía sau hắn, cho dù làm tùy tùng cũng tốt.
– Ngươi muốn đi?
Nhiếp Vân xoay người lại, đôi mắt thanh tịnh như trẻ con.
– Đúng, ta muốn đi!
Lạc Khuynh Thành nghiêm túc gật đầu.
– Lưu lại đi, duyên tới duyên đi, duyên phận của ta và ngươi đx hết, không cần phải cưỡng cầu!
– Nếu không chỉ thống khổ! Nên buông gông xiềng trong nội tâm, có lẽ có thể tìm được thích hợp hơn!
Nhiếp Vân thản nhiên nói, thân thể của hắn biến mất tại chỗ, mặc dù Lạc Khuynh Thành có được thực lực Tiên Quân cũng không biết hắn rời đi như thế nào.
– Duyên tới duyên đi? Ta không tin duyên phận, ta chỉ tin tưởng ở cạnh ngươi mới là khoái hoạt nhất.
– Cho dù thống khổ cũng là ta một mình thừa nhận…
Lạc Khuynh Thành cắn chặt hàm răng, nước mắt chảy xuống.
Mỗi lần đều là như thế này, chẳng lẽ Nhiếp Vân ngươi không hiểu ta cũng không yêu cầu xa vời hay sao? Đáng tiếc… Trong nội tâm của ngươi lại không cho ta yêu cầu đơn giản như thế…
Gió mát thổi qua gương mặt, Nhiếp Vân nhắm mắt lại, hắn hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra hai đạo hào quang bắn ra ngoài.
– Nguyệt nhi, ta đi, ta muốn đi thế giới hỗn độn tìm kiếm phương pháp giúp ngươi thoát khỏi Thiên Đạo, phục sinh Di Tĩnh, Tu Du Tẩu, Phật giới chi chủ, yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng quay về, mặc kệ thành công hay không thành công, ta vẫn ở cạnh ngươi, bất ly bất khí!
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa, Nhiếp Vân nhẹ nhàng nỉ non.
Dường như bầu trời nghe được hắn nói chuyện, mây đen tụ hợp đầy trời và phát ra tiếng nổ vang giống như tại gật đầu đáp ứng.
– Ca ca, chúng ta đi thôi!
Một thân ảnh gầy yếu xuất hiện, Nhiếp Đồng nhìn ca ca trước mặt và nói nhỏ.
– Đi thôi!
Nhiếp Vân gật gật đầu, hắn vẫy tay một cái, Long Chu Cổ Thuyền xuất hiện trên không trung, thân thể khẽ động và đáp lên thân thuyền.
Ầm ầm!
Long Chu Cổ Thuyền phá không bay đi.
– Nơi này là một điểm truyền thâu trong hỗn độn, chúng ta đi vào có thể giảm bớt không ít đường quanh co!
Long Chu Cổ Thuyền đi vào một nơi và dừng lại, Nhiếp Đồng tươi cười chỉ về phía trước.
Nơi này là một vòng xoáy màu đen trong không gian loạn lưu, còn chưa tới trước mặt đã nhìn thấy sóng gió gào thét như dao găm đâm tới.
Loại sóng gió này, cho dù là tạo hóa tiên khí, Tiên Quân cũng không chịu nổi, đối với hai người hiện tại mà nói không đáng kể chút nào, dưới lực chân hơi động, Long Chu Cổ Thuyền cải biến phương hướng sau đó phong vào trung tâm của vòng xoáy.
Long Chu Cổ Thuyền không biết là bảo bối bán đấu giá Thiên Quân lấy được từ nơi nào, trước kia tàn phá nhưng nội tình vẫn còn, Nhiếp Vân dung nhập toàn bộ tài liệu của Bắc Đấu Tinh Quân lưu lại vào trong đó, hơn nữa vô số địa ngục hàn tinh mới
làm nó khôi phục hùng phong, cấp bậc của nó còn cao hơn Thự Quang Kiếm lúc trước.
Đương nhiên, Thự Quang Kiếm cũng bị hắn luyện chế lại lần nữa, hiện tại nó tỏa ra hào quang sáng ngời chói mắt, đã sắc bén hơn lúc chiến đấu với Tu La Vương, nó đang đại phóng dị sắc.
Nhiếp Vân tập trung ba ngàn thiên phú vào một thân, thiên phú luyện bảo sư trải qua luyện chế nhiều năm như vậy, đơn thuần luận luyện khí thuật hắn còn đáng sợ hơn cả Bắc Đấu Tinh Quân lúc trước, có đầy đủ tài liệu hắn sẽ luyện chế Thự Quang Kiếm lần nữa, cũng không cảm thấy khó khăn gì.