Ông không nhắc cái này, thì Trầm Tu Cẩn cũng không tức giận đến mức ãy, nhưng quản gia Hạ lại không bỏ qua.
Đôi môi mỏng cười lạnh một tiếng: “Tại sao? Quản gia Hạ chẳng nhẽ không biết tại sao à?”
Sự lạnh lùng trong đắt mắt lóe lên rồi lại vụt tắt, “Thật không thể ngờ răng, lại có thể xuất hiện một kẻ phản bội ở phía sau vừa hoa trong căn nhà được bảo vệ nghiêm ngặt này.
Quản gia Hạ, tôi có phải nên cảm ơn chú, vì chú chỉ đưa cho cô ấy một lọ thuốc tránh thai, chứ không phải một lọ thuốc độc mãn tính?”
Vừa nghe thì trong lòng quản gia Hạ đập mạnh một cái, trong tiềm thức đã khẳng định chắc chắn chuyện này là do người phụ nữ kia tố cáo…ông nói, đã nói rôi mà, làm sao lại có người phụ nữ nào không muốn sinh con cho nhà họ Trầm chứ.
Ông đã nói rồi, việc Vi Minh không làm được, thì người phụ nữ này làm sao có thể không có ý nghĩ đen tối, không động lòng? Là cô cao thượng ư? Hiện tại không phải đã chứng minh được sự phỏng đoán trước đây của ông rồi ư? Cố ý gài bẫy, để ông nhảy vào, rồi lại đi tố cáo với cậu chủ…
Thủ đoạn của người phụ nữ này, đúng là cao tay! Trên gương mặt già nua nhăn nheo của quản gia Hạ, nổi lên một luồng phẫn nộ.
Ông nhận ra điểm này, nên cúi đầu càng thấp hơn.
“Tôi không biết cậu chủ đang nói gì”
.
Chuyện đã đến nước này, đương nhiên không thể thừa nhận.
Trầm Tu Cẩn lạnh lùng nhìn ông già trước mặt, “Biết cũng được, không biết cũng được, quản gia Hạ, hôm nay chuyển ra khỏi trang viên đi”
.
“Cậu chủ!”
“Không cần nhiều lời nữa”
.








– —————–