Hai người bỏ hết lời nói của tên bác sĩ ngồi xuống ghế, Cảnh Sâm khó chịu nói:”Tới đây để khám thai chứ không phải để phá thai!”
Ông bác sĩ ngạc nhiên nhấc mắt kính, nguy hiểm đến tính mạng mà họ cứ cô như không có chuyện gì vậy. Bọn trẻ ngày nay đúng là có máu liều thật:”Được rồi!”
Nói xong bác sĩ hỏi thăm tình hình để ghi vào sổ sách, dặn dò những việc nên làm và không nên làm cho mẹ bầu, và những thực phẩm dinh dưỡng nữa.
Sau khi khám xong, bác sĩ vẫn thấy hai người vẫn ngồi yên chưa chịu đi mới thắc mắc hỏi:”Tôi đã khám xong rồi đó! Hai người còn thắc mắc gì sao?”
Mỹ Lam từ từ mở miệng hỏi:” Nếu tôi sinh đứa trẻ ra sẽ mất mạng sao? Có cách gì để thay đổi không?”
Tên bác sĩ nhấc kính nói:” Lý do tôi nố cô và đứa bé có thể mất mạng là do trong quá trình sinh cô có thể sẽ bị mất máu, nhưng nói về việc mất máu thì bên kho máu chúng tôi sẽ cố gắng chuẩn bị thật nhiều để phòng thờ về việc này.” Bác sĩ vừa nói xong Mỹ Lam liền cười một cách nhẹ nhỏm
Nhưng bác sĩ lại nói tiếp:” Nhưng về đứa bé thì đó lại là một vấn đề khác, đẻ thường thì cô có khả băng khó sinh làm đứa trẻ sẽ chết ngạt. Còn đẻ mổ thì đứa trẻ sẽ rất yếu do phải tự tách bịnh nước ối. Và còn có khả năng sẽ sinh non nữa! Và nếu lần này nếu bị sinh non thì chắc chắn khó có thể có con lần nữa, với cái thai này phải nhờ hết vào thần linh rồi!”
Nghe xong Mỹ Lam như chết lặng, cô muốn có con nhưng không muốn đến cuối cùng vẫn không thể. Cô xoa xoa chiếc bụng chỉ vừa nhú lên mà lòng quắng lại.
Cảnh Sâm thì mặt từ khó chịu biến thành đen xì. Nhìn Mỹ Lam mà anh không khỏi xoa xoa trán, nếu biết vậy anh đã không đồng ý đưa cô đến đây rồi.