Từ khi Lý Thanh tiến hành gỡ văn trận, cho tới nay Kiếm Thú tham lam hút linh khí, các pháp thân cảm nhận linh khí trong Thần Kiếm Tông ít đi hơn trước không ít.
Cũng phải cảm ơn bọn hắn, Lý Thanh còn có thể thôn phệ cả sáu cái pháp thân vào trong Phế Tiên Ma Kiếm.
Pháp thân quá yếu, bị kiếm kình đánh tan rã về sau, hội nhập vào bên trong lưỡi kiếm, vả lại sinh ra một chút tiên khí ít ỏi.
Lý Thanh nhất định chú ý, bọn trưởng lão hẳn là sắp tấn công vào Kiếm Thú Đài.
Trong điện sáu cái trưởng lão cũng là không khách sáo, khẩn trương ngự kiếm bay tới.
Việc này bọn hắn cũng chưa biết có kinh động tới Tạ Lâm, nhưng một vài đệ tử đã chạy đi báo cáo hắn.
Sở dĩ Lý Thanh thôn phệ pháp thân, là vì nhận ra bọn hắn có cơ hội tăng cho mình thiên phú, mà văn trận xảy ra liền không gian cũng đổi khác, ngay cả pháp thân cũng như đồ ăn.
Hiện tại đã được chứng thực, pháp thân từ thần thức tạo nên, là sức mạnh tâm linh năng lượng, vô hình vô tướng, chính lại bị thôn phệ.
Trịnh Ngọc Thành không hài lòng với Lý Thanh, nháy mắt cảm thấy tiểu tử này thật không đơn giản.
Không tiếp tục nghĩ nhiều, có lẽ Lý Thanh đã bị Kiếm Ma hoàn toàn đoạt xá, điều mình suy đoán không sai.
“Đại trưởng lão, có phải ngươi không muốn ta nhắt tới chuyện năm xưa, cũng như cả đời ngươi tu luyện một vết nhơ?”
Lý Thanh nhận được ký ức từ Kiếm Ma, hiểu rõ mọi chuyện, trước khi thôn phệ pháp thân của Trịnh Ngọc Thành đã kịp nói cho hắn biết.
Thê tử Kiếm Ma trước kia mang trong mình dị thú huyết mạch, là người Yêu Tộc, Trịnh Ngọc Thành đã đẩy Kiếm Ma đi làm nhiệm vụ hai năm trời, trong thời gian này Trịnh Ngọc Thành cướp đi thê tử Kiếm Ma, còn dùng dị thú huyết mạch luyện chế tà công, đợi cho Kiếm Ma trở về liền thê tử cùng hài tử đã không còn.
Kiếm Ma lúc đó chưa luyện xong bảo kiếm, cố gắng nhịn, nhưng nhịn tới một lúc nào đó, oán khí quá lớn, Vô Thần U Linh Kiếm được khai sinh.
Trịnh Ngọc Thành biết Kiếm Ma quay về trả thù, khổ tu đối phó.
Xông vào Kiếm Thú Đài.
Đứng nhìn về trước.
Sau khi phát hiện Lý Thanh động tĩnh, Trịnh Ngọc Thành lúc này mới đem ra một thanh đại kiếm.
Đại kiếm này, lấy từ dị thú huyết mạch, tin rằng vợ con Kiếm Ma chính là điểm yếu của hắn, hơn nữa với sức mạnh dị thú huyết mạch, tới ngày đoạt Thần Kiếm Tông không bao lâu.
Tạ Lâm quá nhu nhược, hắn không thích hợp làm tông chủ.
Trịnh Ngọc Thành cảm giác mình mới là xứng đáng.
Đã đi theo Thần Kiếm Tông hàng trăm năm, trong khi đó Tạ Lâm là chân truyền đệ tử lên làm tông chủ, mà Trịnh Ngọc Thành chỉ là một cái trưởng lão.
Cũng vào lúc này, Lý Thanh mới lộ ra diện mạo vốn có, tà ác đáng sợ, chỉ cần một tia khí tức của hắn ra bên ngoài, đủ để miểu sát tứ phương.
Miễn là hắn muốn, Trịnh Ngọc Thành cũng sẽ mất mạng.
Trịnh Ngọc Thành giơ cao đại kiếm, xem Lý Thanh là Kiếm Ma, một hơi đập tới, xung quanh phát thêm mười cái thân pháp cầm đại kiếm.
Mà hoàn toàn bỏ qua năm cái trưởng lão kia, một trong số chỉ kịp mở miệng gọi một tiếng “Trịnh trưởng lão”.
Nhưng lúc này, Kiếm Thú quay lại, một cái trảo thủ rơi xuống, âm thanh chấn động, Trịnh Ngọc Thành lui lại cùng phun ra một ngụm máu.
Hắn nhìn lên, cả kinh không ngờ Kiếm Thú còn mạnh hơn so với tưởng tượng.
Vì đây là Kiếm Thú đã thoát khỏi văn trận do Thần Kiếm Tông lão tổ tạo nên.
Sức mạnh của nó, liền phá hủy Thần Kiếm Tông lại không phải vấn đề to tát.
Nó đánh một chiêu đơn thuần, đủ ép lui Trịnh Ngọc Thành.
Quả nhiên Lý Thanh cùng Kiếm Thú đã đánh vỡ được pháp giới rườm rà.
Lý Thanh nhào tới, Phế Tiên Ma Kiếm đánh ra, nhưng không đòn nào trí mạng, chỉ là làm cho Trịnh Ngọc Thành đau khổ, tinh lạc như mưa.
Trong tầm mắt mọi người, hồng vũ lấp lánh, đánh giá Trịnh Ngọc Thành thụ thương rất đáng nhắc tới.
“Đáng chết! Súc sinh, mau dừng…”
Trịnh Ngọc Thành giùng giằng đau đớn nói, ánh mắt nhìn tới thân ảnh Lý Thanh đã không rõ ràng, nhưng mà uất hận.
Năm cái trưởng lão bên dưới nhìn tới tinh lạc như mưa, nhìn tới Trịnh Ngọc Thành bị vây đánh, tuy nhiên không một ai dám nhảy lên ứng cứu.
Bởi vì sau lưng Lý Thanh chính là Kiếm Thú.
Bọn hắn tin tưởng, Kiếm Thú nổi điên lên có thể ăn sạch bọn hắn.