Nhưng Kiều cùng Chu lại không có cảm giác đây là truyện, hai người bọn họ lúc này lâm vào trầm tư.
Mạnh Hàn mượn nhờ câu chuyện này khai mở cho bọn họ. Muốn bọn họ ở phương diện vũ khí có thể phát huy tới mức tận cùng, nhưng không ngờ rằng hai người biến thành bộ dáng như thế này.
Hai thủ hộ kỵ sĩ đều có bộ dáng lâm vào trầm tư, Mạnh Hàn nhìn thấy cảnh này thì không biết câu chuyện của mình kể có tác dụng thật hay không. Bên cạnh Demi cùng Diana nhìn thấy tình hình này cũng không rõ, Kiều cùng Chu hai thủ hộ kỵ sĩ này chưa từng thất lễ với lãnh chúa đại nhân bao giờ.
Demi đang định tiến lên kéo Kiều cùng Chu tỉnh lại, lại bị Mạnh Hàn kéo lại. Làm ra thủ thế bảo các nàng chờ đợi, lặng lẽ lôi kéo hai nữ rón ra rón rén đi ra bên ngoài, chừa không gian cho hai người bọn họ trầm tư.
– Đại nhân, vì cái gì đi ra?
Diana thập phần không rõ Mạnh Hàn suy nghĩ cái gì, cho nên hỏi lại Mạnh Hàn.
– Không nên quấy rầy bọn họ lúc này.
Mạnh Hàn cười cười, sờ sờ đầu của Diana:
– Bọn họ hiện giờ không thể bị quấy rầy, cho nên đừng cho bất cứ kẻ nào quấy rầy bọn họ.
Vốn có ý định rời đi, Mạnh Hàn suy nghĩ một chút lại giải thích cho hai nàng, trực tiếp ngồi ở cửa. Có hắn ở đây thì không có bất cứ người nào đi quấy rầy Kiều cùng Chu.
Kiều cùng Chu chưa từng có nghĩ tới câu chuyện xưa của đại nhân kể cho bọn họ nghe lại có tác dụng không ngờ như vậy, đại nhân kể chuyện xưa còn có tính nhắm vào bọn họ mà kể. Mà ngay cả hai người bọn họ nghe như lưu lạc vào giữa quân đội đang chém giết lẫn nhau, cũng không ngờ rằng thì ra vũ khí của bọn họ còn có thể vận dụng như vậy, còn có hiệu quả mạnh mẽ như thế.
Dương Quá cũng tốt, A Phi cũng tốt, Kinh Vô Mệnh cũng tốt, tên của bọn họ nghe không hay gì cả. Nhưng mà đại nhân kể không phải là tên của bọn họ.
Dương Quá luyện kiếm trong hồng thủy, luyện kiếm ở biển cả, trọng kiếm vô phong, đại xảo không công, hoành hành thiên hạ, đây là khí khái bực nào? So sánh với câu chuyện của Dương Quá, Chu thậm chí cảm thấy được một chút tự ngạo nho nhỏ của mình, khí lực cùng kiếm pháp căn bản chỉ là tiểu hài tử đang nghịch kiếm mà thôi.
Cái loại cảm giác cầm kiếm chém giết trong thiên quân vạn mã kia, kích thích sắc mặt của Chu đỏ bừng lên. Lúc Dương Quá cầm kiếm khí thế trùng thiên thì Chu bắt đầu nghĩ lại kiếm pháp của mình.
Thẳng đến nay Chu là thập phần ưa thích cái loại phương thức đường đường chính chính đánh bại địch nhân của mình, đây cũng là phương thức và phong phạm của kỵ sĩ. Nhưng sau khi nghe câu chuyện Thần Điêu Hiệp Lữ của lãnh chúa đại nhân, bỗng nhiên hắn có thêm nhận thức so với trước kia càng thêm sâu sắc. Cũng không phải tất cả phương thức chiến đấu không phải mặt đối mặt đều là hèn hạ và hạ lưu, cũng không phản bội tinh thần của kỵ sĩ.
Thời điểm chấp niệm ngăn cản nội tâm của hắn bị đánh nát thì trước mắt hiện ra con đường tươi sáng trước nay chưa từng có được. Giống như trèo lên đỉnh, đứng ở đỉnh của ngọn núi cao bắt đầu nhìn thấy cảnh sắc càng xa hơn. Thời điểm đi lên phía trước và quay đầu lại thì bước chân đã đi rất xa rồi, con đường tương lai của hắn giống như đang chinh phục ngọn núi cao vậy.
Chu một lần nữa đắm chìm trong dư vị của Thần Điêu Hiệp Lữ, Kiều ở bên cạnh cũng không có nhàn rỗi hơn hắn bao nhiêu.
Mạnh Hàn thời điểm giảng thuật Thần Điêu Hiệp Lữ thì Kiều cũng không có cảm giác quá lớn. Nhưng cảm thấy trọng kiếm của Dương Quá thích hợp với Chu, nhưng cũng không hơn. Nhưng mà nghe Mạnh Hàn kể lại Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm thì nghe được A Phi và Kinh Vô Mệnh, đột nhiên nội tâm của hắn căng lên như dây đàn.
Đâm, A Phi cũng tốt, Kinh Vô Mệnh cũng được, kiếm pháp của bọn họ cũng chỉ có một, chính là đâm. Không có chém, không có bổ, không có gọt, không có đoạn, chỉ làm một động tác chính là đâm.