Tranh ưỡn thẳng ngực, anh không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhìn Nghiêm Mặc.
Băng thì bước đến gần một bước.
Mặt Nghiêm Mặc đã đen giờ thì đen hơn, tưởng tôi không nhìn ra các người đang đùa giỡn tôi hả? Có phải thường ngày tôi quá hiền lành với mấy người rồi không?
“Muốn biết vì sao thủ lĩnh đại nhân của các anh thăng cấp nhanh đúng không?”
Cả đám gật đầu như giã tỏi.
Tay Nghiêm Mặc bỗng nhiên xuất hiện một con dao phẫu thuật, hắn chậm rãi huơ trong không khí, cười thật hiền hậu: “Ai muốn thăng cấp? Đi theo tôi, chờ tôi xẻ ra nhìn kỹ một lượt là biết nên giúp các anh thăng cấp như thế nào ngay.”
Á! Cả bọn bỏ chạy mất đép! Mãnh là tên chạy nhanh nhất, còn không quên lôi ba đứa nhỏ theo cùng: “Mặc đại nhân tức rồi, chạy mau!”
“Không xong, tư tế đại nhân tức giận! Mặc đại nhân tức giận! Ha ha ha!”
Vừa chạy, đám người này còn phát ra tiếng cười to đủ loại, rất quái dị, Tranh với Liệp và các chiến sĩ thủ lĩnh là gào điên cuồng nhất: “Chúng ta đã về rồi! Sống sót trở về!”
Ô Thần nhịn không được quay đầu nhìn, nó muốn quay lại chỗ sư phụ, nhưng nó cũng muốn cùng mọi người chúc mừng.
Nghiêm Mặc phất phất tay với nó, bảo nó đi chơi đi.
Ô Thần cười, quay đầu chạy đi.
“Cửu Nguyên! Cửu Nguyên!” Người đang chuẩn bị thịt nướng cũng hào hởi hô to.
Tất cả mọi người đều bị bầu không khí sôi trào này ảnh hưởng, các chiến sĩ vừa cười vừa la to vọt vào trong đám người, bắt đầu buổi cuồng hoan thật sự.
Nguyên Chiến nghiêng đầu, vươn tay ôm lấy mặt cậu thiếu niên, nhếch miệng cười: “Bọn họ thích cậu.”
Nghiêm Mặc cười dữ tợn: “Tôi cũng rất thích bọn họ.” Không phải muốn thăng cấp sao? Tới đây, để tôi nghiên cứu khung xương của mấy người một phen, bắt đầu từ đám người bị gãy tay gãy chân đi.
Nguyên Chiến cười ha ha, đẩy nhẹ cậu thiếu niên: “Đi, đi ăn thịt!”
Buổi náo nhiệt này kéo dài đến tận khuya.
Ngày hôm sau,Tranh và các chiến sĩ thủ lĩnh khác xuất hiện trong sảnh nghị sự, vẻ mặt bọn họ đều rất nghiêm túc, vừa ngồi xuống ghế liền kể lại hết những gì mà bọn họ nhìn thấy và nghe thấy dọc đường.
Nghiêm Mặc bảo Ô Thần ghi lại, những điều này là tin tình báo cực kỳ quan trọng.
Nghiêm Mặc hỏi trên đường đi có đụng phải những bộ tộc khác không?
Tranh lắc đầu: “Vốn dĩ bọn tôi muốn tìm cái bộ lạc mới thành lập của lũ người chim, nhưng lại không tìm được, không biết là do bọn tôi đi sai hướng, hay do thành của bọn chúng nằm ở nơi xa hơn nữa. Còn các bộ tộc khác thì không gặp phải.”
“Lúc trước đại nhân có nói, lần này không cần đi xa quá, mục đích chủ yếu là để thanh lý những dã thú ở trong phụ cận Cửu Nguyên, săn được thì săn, đuổi được thì đuổi, cho nên bọn tôi không đi quá xa.” Liệp bổ sung.
Bộ Nga nói: “Dã thú trên đường đi rất nhiều, bọn tôi còn đụng phải một đàn sói, đợt này nếu đi ít người thì rất khó sống sót trở về.”
Đại Sơn: “Bọn tôi đã giết hết đàn sói đó, trong lộ trình mười ngày đi về phía bắc sẽ không cần lo gặp phải các loài mãnh thú lợi hại, nhưng nếu có mãnh thú chạy ra từ rừng, hoặc chạy tới từ nơi khác, thì bọn tôi cũng hết cách.”
Nghiêm Mặc cười: “Thanh lý phải cần thời gian, chờ mùa đông qua đi, đội săn thú sẽ đi thanh lý thêm vài lần, lũ dã thú ấy sẽ biết nơi này đã bị nhân loại chiếm lĩnh, chúng sẽ không dám bén mảng tới nữa.”
Liệp hơi do dự một chút, hỏi: “Mặc đại nhân, vì sao cứ nhất định phải thanh lý toàn bộ dã thú trong khoảng cách lộ trình mười ngày đường? Vậy về sau chúng ta sẽ phải đi xa hơn để săn.”
Nghiêm Mặc biết trước mọi người sẽ hỏi cái vấn đề này, lập tức trả lời: “Cho dù chúng ta có ý thức chừa thời gian cho thú non và thú mẹ, nhưng sau mấy năm, dã thú ở địa bàn gần chúng ta vẫn sẽ càng lúc càng ít, tới khi đó, trừ phi đội săn thú đi đến nơi xa hơn, bằng không bộ lạc sẽ không có cái ăn, cho nên nếu chúng ta muốn sống tốt, không phải chịu đói chịu khát, vậy không thể chỉ dựa vào việc đi săn.”
“Không dựa vào việc đi săn, vậy chúng ta ăn cái gì?”
“Mọi người nghĩ vì sao tôi bảo bắt nhiều dê bò sống về?” Không đợi mọi bọn họ trả lời, Nghiêm Mặc đã nói: “Lưu trữ thức ăn cho mùa đông là một lý do, nhưng còn một lý do khác quan trọng hơn, tôi muốn cho một số người trong bộ lạc nuôi dưỡng lũ dê bò này, mà muốn nuôi dưỡng dê bò thì phải cần môi trường chăn thả an toàn, cho nên, thanh lý dã thú ở vùng phụ cận là việc tất phải làm.”
Các chiến sĩ thủ lĩnh tỉnh ngộ.
Nhìn vẻ mặt mọi người, Nghiêm Mặc liền biết bọn họ nghĩ chăn nuôi là thả lũ dê bò trên đồng cỏ, để chúng nó tự do sinh hoạt, khi nào muốn ăn thì bắt hai con. Có điều lúc này hắn không định giải thích nhiều, chăn nuôi chỉ là việc nhỏ không đáng kể, về sau sẽ hướng dẫn cho bọn họ, bồi dưỡng ra người phụ trách chuyên môn.
“Ngoại trừ chăn thả, sang năm sẽ bắt đầu tiến hành gieo trồng trên diện tích lớn, quả thổ nguyên, bông, hắc mai biển, còn có một ít thảo dược thường dùng, những thứ đó tạm thời sẽ được gieo ở nội thành và ngoại thành, về sau người nhiều lên thì dời ra bên ngoài.”
Thấy Nghiêm Mặc muốn dời đề tài chăn thả đi, Tranh ho nhẹ một tiếng, đưa ra một vấn đề quan trọng: “Đại nhân, nếu cậu muốn giữ lại đám dê bò đó đến sang năm, vậy mùa đông năm nay chúng nó ăn cái gì?”
Nghe thấy câu hỏi này, Nghiêm Mặc có chút đau đầu, lúc trước hắn có thể nhờ Nguyên Chiến ủ chín thực vật, mùa đông dù dài cũng không cần lo lắng, nhưng tình trạng của Nguyên Chiến bây giờ không thể tùy tiện sử dụng năng lực, đặc biệt là mộc còn sinh hỏa, hỏa trong cơ thể Nguyên Chiến đã đủ nhiều rồi, nếu xài nữa chắc hắn rã thành tro mất.
Vì thế, Nghiêm Mặc phải nghĩ cách dự trữ cỏ nuôi gia súc, có hai cách dự trữ, một là trữ cỏ khô, còn một là ủ phân xanh.
Trữ cỏ khô thì đơn giản rồi, cắt cỏ nuôi gia súc mang đi phơi nắng, sau đó chồng chúng lên thành những núi cỏ cao tương đối, tốt nhất là có thể đặt ở nơi tránh mưa, bởi vì cỏ khô đã bay hết hơi nước, bây giờ mà còn mốc meo nữa thì tụi gia súc sẽ không ăn.
Mà ủ phân xanh có giá trị dinh dưỡng cao hơn, bảo quản được trong thời gian dài, gia súc sẽ thích ăn, quá trình chế tác không khó lắm, nhưng hắn chưa từng làm, chỉ từng xem mấy chương trình truyền hình về nông nghiệp, nên còn nhớ đại khái vài điểm chính, như là sau khi cắt nát cỏ nuôi gia súc thì chia theo cấp độ mà chôn xuống đất, hoặc bỏ trong túi cũng được, quan trọng là việc cất giữ, phải ép hết không khí ra, bịt kín, chú ý việc thoát nước, ước chừng bốn mươi đến năm mươi ngày sau, quá trình lên men kết thúc là có thể làm thức ăn gia súc.
Ủ phân xanh tuy tốt, cũng không khó, nhưng cụ thể làm như thế nào vẫn phải tự mày mò. Mà bây giờ bắt đầu làm không biết có kịp không nữa, cỏ nuôi gia súc tùy theo các chủng lọai khác nhau, thời gian thu hoạch tốt nhất cũng khác nhau.
“Không sao hết, có tôi ở đây.” Nguyên Chiến mở miệng.
Nghiêm Mặc phì cười, có anh cái rắm! Nhưng trước mặt mọi người không tiện vặn ngược lại lời thủ lĩnh, nên hắn đành thuận theo: “Về chuyện cỏ nuôi gia súc, các anh không cần lo lắng, tôi và thủ lĩnh sẽ nghĩ cách.”
Chuẩn bị hết luôn đi, cỏ khô phải dự trữ, ủ phân xanh cũng phải làm một ít, số hiện có Nguyên Chiến đã làm ra coi như là để dành trước, năm nay mà không được thì cùng lắm là giết thịt lũ dê bò ấy, chờ sang năm thử lại! Mấy năm sau chắc chắn mọi người sẽ có kinh nghiệm.
Nghe tư tế nói có biện pháp, Tranh cũng không lo lắng nữa, chuyện chăn nuôi dê bò cứ thế quyết định xong.
Nghiêm Mặc vội vàng dạy mọi người làm sao để dự trữ cỏ nuôi gia súc, không có thời gian đi tìm Ngu Vu, vì áp chế đá Thần Huyết trong cơ thể Nguyên Chiến, hắn chỉ có thể thả quả Vu Vận ra hấp thu năng lượng của Nguyên Chiến mỗi ngày.
Hình như quả Vu Vận rất thích, mỗi lần phải đợi bị quát mới chịu rời khỏi người Nguyên Chiến, nó còn rất luyến tiếc.
Nguyên Chiến cũng nghẹn khuất lắm, bây giờ rõ ràng hắn đã là chiến sĩ cấp bảy mà ai nấy đều phải kính sợ, nhưng hắn lại không thể tùy tiện sử dụng năng lực của mình, mỗi ngày còn bị ‘thải bổ’, cũng may trong tâm hắn đã xem quả Vu Vận như con trai mình, nên không cảm thấy mình chịu thiệt.
Mà số con mồi sau chuyến đi săn đều có người chuyên môn phụ trách xử lý, bây giờ bộ lạc vẫn thi hành chính sách phân chia thống nhất, có điều không phải là bình quân, mà là dựa theo sức lao động, lũ trẻ và người không có sức lao động vẫn được bảo đảm phần thức ăn cơ bản nhất, thịt và da lông còn dư sẽ được trữ lại.
Những chuyện này đều có chuyên gia phụ trách, lại có quy định rõ ràng, nên không cần Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến tốn sức quản lý.
Còn về phần chuồng nhốt gia súc, chúng cũng đã được chuẩn bị tốt, bởi vì dê bò ở đây là động vật hoang dã, lực sát thương không yếu, ngày đêm đều có chiến sĩ chăn nuôi và trông coi.
Vải bông vẫn chưa có người dệt ra, nhưng cái quần mà Nghiêm Mặc tâm tâm niệm niệm đã được hoàn thành.
Trong lúc bận rộn, năm ngày trôi qua như mây bay, phiên chợ giao dịch đầu tiên của Cửu Nguyên và các bộ lạc xung quanh sắp mở.
Mà không ai biết, lúc này có vài vị khách xa lạ bị thành Cửu Nguyên hấp dẫn từ phía xa, những vị khách nọ thay đổi phương hướng, đi tới thành Cửu Nguyên.