Thiết Cộc Lốc à hú với Tiêu Lam một tiếng, trông như đang phụ họa chủ nhân của mình.
Bạn xem, chỉ cần không buông tay, đất trồng rau chung quy cũng thuộc về Husky.
Tiêu Lam duỗi tay sờ sờ đầu to ấm áp mềm mại của Thiết Cộc Lốc: “Cũng cảm ơn mày nhé.”
——
Cáo biệt ông cụ Trương, hai người dựa theo Lạc sắp xếp đi tới hòn đảo ở Thái Bình Dương kia.
Hòn đảo này một chút cũng không nhỏ, mà đi nhìn qua giống như căn cứ của vai ác trong mấy phim khoa học viễn tưởng, không thấy bóng người lại đề phòng nghiêm ngặt, cũng không biết Lạc rốt cuộc đã chuẩn bị từ hồi nào rồi.
Đây quả thực có thể nói là phương tiện quân sự rồi.
Trên đảo, điều kiện cư trú vẫn thoải mái, Lạc tự mình pha hồng trà bưng cho Tiêu Lam: “Tiên sinh có thể yên tâm, nơi này canh gác vô cùng tốt, ngoại trừ khách do chúng ta mời ra, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể bước lên đảo.”
Tiêu Lam nâng chung trà lên: “Cần làm lớn như vậy sao? Em còn tưởng rằng chúng ta chỉ là tìm cái nhà, rời xa đám người rồi ở thôi đó.”
Lạc nhẹ nhàng để sát vào cậu, hôn lên cái trán cậu: “Bất luận chuyện ngoài ý muốn nào, tôi cũng không muốn em gánh vác.”
Lúc này, Lạc bỗng nhiên nhận được tín hiệu do thiết bị cảnh giới trên đảo truyền đến.
Hắn nhìn xuống, nói: “Tiên sinh, Thành Văn Nhất tới rồi, tôi đi dẫn anh ta lại đây.”
Tiêu Lam gật gật đầu.
Không bao lâu, Thành Văn Nhất và Lạc một trước một sau đi vào trong phòng.
Thành Văn Nhất giống như trước đây, vẫn là kẻ trung thực nhiệt tình yêu thương vest trắng thiết kế riêng, tạo hình tùy thời tùy chỗ đều tinh xảo giống như minh tinh.
Biết anh ta lâu như vậy, Tiêu Lam hình như cũng không thấy anh ta mặc quần áo nào khác ngoài vest trắng.
Không biết là vest màu trắng thành tựu chất làm màu của Thành Văn Nhất, hay là Thành Văn Nhất bản nhân chính là hóa thân của màu mè.
Thành Văn Nhất ôm Sherry, ngồi ở đối diện Tiêu Lam và Lạc.
Sherry từ trong lồng ngực Thành Văn Nhất ló đầu ra, mềm mại “Meo” một tiếng với Tiêu Lam tính là chào hỏi.
Lông trắng xoã tung mềm mại, kết hợp với mắt to màu xanh lam, đáng yêu trước sau như một.
Thành Văn Nhất cũng không vòng vo: “Nói chuyện hợp tác, trên tay các cậu rốt cuộc có lợi thế gì?”
Tiêu Lam cũng nói thẳng: “Kẻ Bội Nghịch.”
Đôi mắt Thành Văn Nhất trợn to: “Kẻ Bội Nghịch? Kẻ Bội Nghịch hợp tác cùng Tiêu Thành Nham kia? Hắn còn sống ư?!”
Tiêu Lam gật gật đầu.
Thành Văn Nhất hít sâu một hơi: “Hắn ở đâu?”
Tiêu Lam vươn ra ngón tay chỉ sang Lạc vẻ mặt bình tĩnh kế bên.
Thành Văn Nhất một hơi khựng ngang: “…… Cậu xác định không phải đang ghẹo tôi chơi chứ?”
Đừng tưởng rằng anh ta không biết gia hỏa này và Tiêu Lam có một chân, nhìn ánh mắt Phí Lạc dòm Tiêu Lam kia kìa, quả thực không chấp nhận được người khác tới gần, cho dù là mèo meo đáng yêu như Sherry cũng không được.
Gia hỏa này? Kẻ Bội Nghịch?
Tại sao Kẻ Bội Nghịch là có phong cách như này?
Tiêu Lam nói: “Thật, anh ấy thật sự là Kẻ Bội Nghịch.”
Sau đó cậu đơn giản mà nói với Thành Văn Nhất điều mình biết, quá trình Tiêu Thành Nham và Kẻ Bội Nghịch hợp tác, còn có chuyện lúc ấy phát sinh, Lạc ngẫu nhiên bổ sung một hai câu.
Thành Văn Nhất đột nhiên cảm thấy lượng thông tin hơi bị lớn.
Hóa ra chính mình đã sớm gặp qua Kẻ Bội Nghịch thần thần bí bí kia, còn thái quá hơn chính là, Kẻ Bội Nghịch thế mà có một chân với con trai của sư phụ mình.
Gia hỏa này có nghĩ tới chuyện hắn gặp cha vợ sẽ là hình ảnh như thế nào không?!
Nói không chừng tuổi hắn còn lớn hơn mười tám đời tổ tông nhà Tiêu Lam cộng lại ấy chứ….
Này đã không phải trâu già gặm cỏ non nữa, căn bản chính là Thiết Ngưu trấn hà thành tinh* chạy ra ăn cỏ non á.
(*Thiết ngưu là vị thần trấn giữ sông Hoàng hà, hình con trâu mộng to lớn, được làm bằng sắt(thiết),vì bằng sắt, nên không bị nước lớn làm lay động và vì là thần nên giữ gìn được sông nước)
Hai người khác đối với hoạt động tâm lý của anh ta hoàn toàn không biết gì cả, bọn họ an tĩnh chờ đợi anh ta tiêu hóa tin tức này.
Chờ biểu cảm khiếp sợ của Thành Văn Nhất hơi chút bình ổn, Tiêu Lam nói với anh ta về kế hoạch của chúa tể, cùng với suy đoán của mình về các loại biến hóa ở thế giới hiện thực gần đây.
Sau đó nói: “Anh nghĩ kỹ, nếu thất bại thì anh sẽ có kết cục như các thành viên Vô Xá vậy.”
Thành Văn Nhất cũng thu lại suy nghĩ của mình, một lần nữa tư thái thả lỏng mà dựa vào sô pha: “Đây là một canh bạc khổng lồ, thua tan xương nát thịt, không đánh cuộc thì cả đời bị thứ quỷ này quản chế. Sao Tiêu Thành Nham dám đánh cuộc, con ông ta cũng dám, chẳng lẽ tôi cũng không dám sao?”
“Hiện tại, tình huống thế giới hiện thực các cậu cũng thấy được, nếu để chúa tể thi hành kế hoạch, con người thật sự sẽ có đường sống?”
“Phản kháng có khả năng sẽ chết, nhưng nếu không phản kháng thì nhất định sẽ chết. Thậm chí tôi cũng không cảm thấy dựa theo tác phong hành sự của chúa tể, sau khi kế hoạch thành công sẽ bỏ qua người chơi khế ước, bọn họ ở trong mắt hắn có khi chỉ là công cụ tùy thời có thể vứt bỏ đi?”
Tiêu Lam nhìn anh ta: “Như vậy, đáp án của anh là?”
Thành Văn Nhất đột nhiên vươn tay vỗ vỗ bàn: “Từ từ, các cậu làm sao xác định sẽ không có phản đồ? Nhiều người như vậy không giống với Vô Xá, Vô Xá là sẽ không có người nào phản bội Tiêu Thành Nham, nhưng Luân Hồi thì không nhất định.”
Lạc nói: “Tôi sẽ để lại ký hiệu trên mỗi một người tham dự, thời điểm hành động từ ký hiệu lôi kéo thống nhất tiến vào Thế Giới Hàng Lâm, nếu trong đó có người phản bội sẽ bị tôi phát hiện.”
Thành Văn Nhất cười khẽ: “Ha ha, theo dõi sao?”
Lạc: “Có thể nói như vậy, nhưng tôi bảo đảm, ký hiệu chỉ liên tục trong một đoạn thời gian thôi.”
Thành Văn Nhất gật gật đầu: “Như vậy…… Hợp tác vui vẻ.”
Tiêu Lam: “Hợp tác vui vẻ.”
——
Thành Văn Nhất trở về chuẩn bị chuyện của Luân Hồi.
Làm ông chủ của một tổ chức khổng lồ, anh ta có rất nhiều chi tiết cần phải xử lý.
Không bao lâu, Tiêu Lam cũng nhận được liên hệ từ Văn Tri Huyền.
Cậu ta đại khái là nhận được tin từ Thành Văn Nhất, lại kết hợp tin tức mình biết, suy đoán ra cái gì đó.
Đối mặt với sự kinh ngạc của Tiêu Lam, Văn Tri Huyền chỉ là nói: “Lão ba năm đó không dám đánh cuộc cùng ba cậu, đương nhiên cũng có khả năng là ba cậu ghét bỏ ổng…… Nhưng mà tôi nguyện ý cùng cậu đánh cuộc một phen, thế nào?”
Tiêu Lam: “Cậu xác định?”
Văn Tri Huyền nói: “Tương Liễu đã do tôi làm chủ, mấy lão gia hỏa có tâm tư khác đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ, đúng là thời điểm sắc bén nhất, bọn tôi cũng nên cấp tiến một chút.”
Sau đó, Tiêu Lam lại nhận được video call của Kỳ Ninh.
Làm người kinh ngạc chính là, bên cạnh y thế nhưng là vị đại lão giả gái Vu Đình đang ngồi.
Đối mặt sự kinh ngạc của Tiêu Lam, Vu Đình nói: “Anh ta là chú của tôi đó, bối phận rất cao, tuổi thì thật ra không hơn bao nhiêu.”
Tiêu Lam bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra sở thích hóa trang gia tộc mấy người là di truyền ha……
Kỳ Ninh gật gật đầu với Tiêu Lam, coi như chào hỏi.
Tiêu Lam hỏi chuyện sau khi bọn họ rời khỏi ‘Tiếng ca của Sarah’.
Kỳ Ninh nói: “Anh em Vương gia đều đang ở chỗ tôi, Vương Kha khôi phục không tồi, tuy sức chiến đấu còn chưa phục hồi được như cũ, nhưng cũng không bao lâu nữa.”
Mặt Vương Thái Địch xuất hiện nửa bên kia hình ảnh: “Bọn em đều đoán Thế Giới Hàng Lâm biến hóa trước đó có quan hệ với mấy anh, đúng không?”
Tiêu Lam gật gật đầu, cũng không theo chân bọn họ vòng vo, nói thẳng lên chuyện sau đó.
Vương Thái Địch: “Cho nên, các anh thật sự tính toán muốn lật luôn Thế Giới Hàng Lâm hả?”
Tiêu Lam nói: “Đúng vậy.”
Vương Thái Địch trực tiếp giơ tay lên: “Vậy tính em một chỗ.”
Kỳ Ninh nói: “Tôi cũng vậy.”
Vu Đình cũng nói: “Còn tôi nữa.”
Cách đó không xa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.
Vương Kha chậm rãi đi tới, anh nhìn qua vẫn còn rất gầy, nhưng mỗi một bước đều đi rất ổn.
Vương Thái Địch trực tiếp nhảy tới trước mặt anh hai mình, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống anh, còn hưng phấn mà duỗi tay kéo đỉnh đầu Vương Kha một phen: “Anh hai! Anh có thể đi rồi!!”
Vương Kha giơ tay nhéo phía sau cổ cậu: “Anh không chỉ có thể đi được, còn muốn đại nghĩa diệt thân!!”
Vương Thái Địch co rụt cổ lại: “Ái da, đau đau đau đau đau… Anh hai sao lực tay anh vẫn còn lớn như vậy chứ……”
Vương Kha ngẩng đầu cười lạnh: “Đó là vì anh không dạy mày, mày lại cảm thấy ngứa da.”
Ngửa đầu dòm thằng em, làm anh cảm thấy có điểm mới lạ…… Thằng nhóc này rốt cuộc ăn cái gì lớn lên cao như vậy?
Vương Thái Địch một bên gặp thiết quyền tình yêu của anh hai mình công kích, một bên hưng phấn mà nói với Kỳ Ninh: “Bác sĩ Kỳ, anh hai tôi có thể khôi phục ít nhiều nhờ anh đó, tôi phải đưa cờ thưởng cho anh mới được, bên trên liền viết ‘Độc thủ hồi xuân*, lấy độc trị độc’!”
(*Diệu thủ hồi xuân là làm người chết sống lại, ở đây Teddy kêu độc thủ:)))
Kỳ Ninh: “……”
Xác định này không phải đang trào phúng y sao?
Vương Kha cũng nhìn về phía màn ảnh, anh nói với Tiêu Lam: “Các cậu vừa mới nói tôi cũng nghe được, cũng tính luôn phần tôi đi.”
Vương Thái Địch nói: “Nhưng mà thân thể của anh……”
Vương Kha nói: “Chỉ cần mau chóng một chút khôi phục không phải được rồi sao?”
Vương Kha nhìn về phía Kỳ Ninh, Kỳ Ninh gật gật đầu: “Thật ra có thể cho anh dùng một chút thuốc mạnh hơn, vừa lúc thuốc mới của tôi còn chưa có người thử dùng, lấy lực sinh mệnh của anh mà nói chắc là chịu được.… Ha ha.”
Vương Kha bình tĩnh gật đầu với y: “Vậy phiền toái anh.”
Tiêu Lam bàng quan toàn bộ hành trình: “……”
Chung quy cứ cảm giác sắp phát sinh thí nghiệm cơ thể người phi pháp gì đó……
——
Đến buổi tối, Tiêu Lam rốt cuộc nhàn hạ xuống.
Ngày này, tất cả đều bận rộn liên hệ người khác, bất tri bất giác đã đến đêm khuya.
Tuy rằng đã đột phá, tiến vào hình thái sinh mệnh mới, nhưng cậu cảm thấy chính mình vẫn là thuộc về loài người, tắm rửa một cái trước khi ngủ tương đối có trợ giúp thả lỏng.
Tiêu Lam lấy quần áo tắm rửa, tiến vào phòng tắm.
Đắm chìm trong vòi hoa sen, Tiêu Lam cảm giác cả người nhẹ nhàng hơn.
Dòng nước ấm áp xẹt qua da thịt, làm làn da trắng nõn của Tiêu Lam nổi lên một tầng hồng nhàn nhạt, cũng xẹt qua làn da nơi có lưu lại một chút dấu vết loang lổ màu đỏ.
Dấu vết như vậy đối với cậu bây giờ mà nói thật ra rất dễ dàng tiêu trừ, nhưng mà cậu cũng không làm.
Tiếng nước ào ào, bỗng nhiên có người nào đó im hơi lặng tiếng dựa vào sau lưng Tiêu Lam.
Tiêu Lam cũng không quay đầu lại: “Lạc.”
Giọng Lạc trầm thấp vang lên phía sau cậu, duỗi tay ôm vòng lấy eo cậu: “Tiên sinh nhanh như vậy đã nhận ra tôi rồi, thật làm người ta vui vẻ.”
Dòng nước ấm áp mang theo hơi nóng mịt mù, bao phủ hai người trong đó.
Tiêu Lam xoay người nhìn hắn: “Đối đầu với chúa tể, anh có bao nhiêu phần thắng?”
Lạc nghĩ nghĩ: “Tôi cùng lắm vừa mới khôi phục mà thôi, mà hắn lại không biết âm thầm tích góp bao nhiêu lực lượng, còn có người chơi khế ước số lượng khổng lồ. Nói thật, bản thân tôi đại khái ba phần, thêm em và người chơi khác có lẽ có năm phần.”
Lạc nhẹ giọng hỏi: “Cảm thấy hồi hộp sao, tiên sinh?”
Tiêu Lam: “Nói không có là gạt người.”
Giọng Lạc để sát vào bên tai cậu: “Vậy có muốn tới thả lỏng một chút không……”
Giọng nói rơi xuống, hắn tiến lên một bước, đẩy Tiêu Lam vào vách tường, cánh tay hắn chống cạnh thân thể Tiêu Lam, phong tỏa đường chạy thoát của Tiêu Lam.
Lạc mang theo mỉm cười, nhìn Tiêu Lam: “Em có bằng lòng thưởng cho kẻ mơ ước em một chút không?”
Sau lưng Tiêu Lam là vách tường lạnh như băng, phía trước là thân thể nóng cháy của Lạc, Lạc cứ như vậy mỉm cười phát ra lời mời với cậu.
“Nếu ngài không muốn, vậy…… Cho tôi một chút trừng phạt cũng có thể.” Lạc cúi người tới gần, như là một ác ma lòng dạ độc ác.
Tiêu Lam biết rõ cố hỏi: “Anh muốn cái gì mới được?”
Lạc cười nhẹ: “Tiên sinh rõ ràng biết mà.”
Tiêu Lam cũng mỉm cười lên, chủ động hôn lên môi Lạc.
Mồ hôi theo đường cơ bắp chảy xuống, phác họa ra hình dáng kiều diễm.
Bọn họ cảm thụ được đối phương tồn tại, điên cuồng phát tiết lo lắng đối với tương lai và quyến luyến lẫn nhau.
Hai bên thể lực đều rất tốt, kết quả là —— còn may là phòng tắm này đủ rắn chắc.