“Cô đi vào phòng làm việc của tôi? Có động vào một cái hộp giấy lớn không.?”
“Không ạ, tôi sáng sớm đi vào nộp tài liệu, không di chuyển bất cứ thứ gì.”
Ngô Sở Úy gấp đến độ đầu lấm tấm mồ hôi.
Lâm Ngạn Duệ cũng vừa đi đến, sau khi hỏi rõ tình huống, mở miệng nói,”Dì dọn vệ sinh vào phòng làm việc của anh quét dọn, tôi thấy bà có bê ra một thùng bìa lớn, còn trách cứ sao lại lặng vậy, liền đem mọi thứ phế phẩm bên trong đổ ra.”
Ngô Sở Úy mặt cắt không còn giọt máu.
Thư ký hỏi,”Bên trong không phải có thứ gì rất quan trọng chứ.? Cái dì dọn vệ sinh thật là, cũng không hỏi xem đã đem đi ra ngoài………..”
Còn chưa nói hết câu, Ngô Sở Úy liền chạy xông ra ngoài.
Chạy đến thùng rác bên cạnh, may là cái xe giác còn chưa tới lấy rác thải trồng chất đi, nếu lấy đi, cậu phải đi ra chỗ đổ rác để tìm về em trai cậu, trách nhiệm không hề nhỏ.!”
Nghĩ thôi, không nói hai lời bắt đầu tìm kiếm trong đống rác.
Lâm Ngạn Duệ cầm xẻng đi phía sau, vừa đến nơi liền kinh ngạc. Bình thường tổng giám độc cử chỉ nhẹ nhàng khéo léo, rất có ý thức ra dáng một tổng giám đốc, cả người chui vào thùng rác, liều mạng tìm bới cái gì đó.
“Tổng giám đốc, tôi lấy xẻng tới rồi, anh mau ra đây, bên trong rất bẩn.!”
Ngô Sở Úy rơ tay chặn lại,”Không được, cậu dùng xẻng rất cứng, vạn nhất đem thủy tinh vỡ thì rất phiền toái.” Vừa nói lại cúi xuống tìm kiếm.
Lâm Ngạn Duệ ngửi thấy mùi thối bốc lên, cậu không biết là bên trong có cái gì quý giá mà Ngô Sở Úy nỗ lực tìm kiếm lại vô cùng nghiêm trọng.
Rốt cục, Ngô Sở Úy kích động hô to lên…
“Tìm thấy nó rồi…. tìm thấy rồi…”
Nói xong, như nhặt được vật báu ôm tủ kính vào trong lòng, không để ý đến người bên cạnh đang cật lực thu dọn rác cậu bới ra, vội vàng mở tủ kính xem.
May bên trong có đám cỏ, thời gian cũng không quá lâu, Tiểu Dấm Chua khẳng định phải khó chịu ở bên trong.
Xác định Tiểu Dấm Chua còn thở, Ngô Sở Úy ôm trong lòng không chịu buông.
……
Trời lạnh lẽo, số lần bà Ngô đến bệnh viện lại càng thường xuyên hơn.
Trước cứ hai ba tuần lại đến bệnh viện một lần ở liền hai ngày mới ra viện, bây giờ thì cứ hai ba ngày lại vào viện, mỗi lần ở thêm một tuần liền, bệnh tình mới có thể thuyên giảm mà ổn định lại.
Hơn nữa bà Ngô càng ngày càng không minh mẫn, đến cả Ngô Sở Úy là ai cũng không biết.
Có đôi lúc nhìn bà Ngô nằm trên giường bệnh rên rỉ đau đớn, Ngô Sở Úy hận không thể sớm một chút giúp bà giải thoát, nhưng mỗi khi nghĩ đến bà rời khỏi thế giới này, cậu lại không còn một người thân, lại cũng không có một ai nhớ thương Ngô Sở Úy đặc biệt sợ hãi điều chuyện này.(Lại ứa nước mắt.. mẹ Úy Úy cố lên.)
Đã ở trong bệnh viện được mấy hôm rồi, nghe bà Ngô rầm rì, nói gì cậu cũng không hiểu.
Hôm nay là thứ bảy, Trì Sính không đến câu lạc bộ bóng của Quách Thành Vũ, mà lái xe đến bệnh viện.
Biết rõ sẽ đụng với người “Cả đời không qua lại với nhau”, nhưng Trì Sính vẫn phải tới, bởi vì bấm đầu ngón tay tính toán, bà Ngô ngày không còn nhiều, nếu không đến gặp khả năng thật sự không thể thấy nữa.
Không cầm theo quà, cũng không vào thăm chỉ đứng ngoài nhìn vào.
Bà Ngô nằm trên giường bệnh, gầy đến da bọc xương, da xanh xao.
Còn nhớ lần đầu tiên đến nhà Ngô Sở Úy ăn cơm, bà Ngô thân thể béo tốt diện mạo dễ nhìn, tinh thần lại vô cùng tốt. Thấm thoát đã hai năm trôi qua, cảnh thì còn người thì đã không còn như trước. Anh một người ngoài cũng vô cùng đau xót thương tâm,còn chưa nói người ngồi bên cạnh giường bệnh chăm sóc.
Bà Ngô ánh mắt đờ đẫn hướng Trì Sính nhìn sang, nhìn trong chốc lát, ánh mắt đột nhiên có thần thái. Cánh tay gầy yếu dơ lên, run rẩy ngón tay hướng Trì Sính.
Trong miệng lẩm bẩm, như là đang nói điều gì.
Lòng Trì Sính đau nhức như bị dao đâm, như bị xé rách ra.
Anh biết, bà Ngô nhận ra anh.
Nếu như không phải từ hành lang đột nhiên có tiếng chân quen thuộc truyền đến,Trì Sính nhất định sẽ đi vào đáp lại lời bà Ngô một tiếng.
Ngô Sở Úy đi tới cửa phòng bệnh thì Trì Sính đã không còn ở đó nữa.
Cậu quay đầu nhìn ra cửa cầu thang, chỉ quét qua thấy một cái bóng mờ nhạt.
Không khí từ cửa bay vào tràn ngập hương vị quen thuộc của Trì Sính làm lòng của Ngô Sở Úy run lên một hồi.
Hôm nay, ngày mười chín tháng mười hai, bà Ngô xuất viện.
Về đến nhà, tinh thần bà Ngô lại đặc biệt tốt, bước đi sống lưng đều thẳng, mắt lấp lánh toát lên vẻ nhanh nhẹn. Làm cho Ngô Sở Úy cũng vui vẻ theo, bà Ngô nhận ra Ngô Sở Úy hơn nữa lại luôn miệng gọi thằng út thằng út, “thằng út” được gọi rất giòn giã.
“Mẹ làm cho con bữa cơm ăn.” bà Ngô nói.
Ngô Sở Úy nói,”Mẹ mới đỡ được một tý, đừng đi đi lại lại nhiều.”
“Mẹ nghĩ tinh thần mẹ đặc biệt tốt, trên người đặc biệt thấy khỏe khoắn, không vận động chút thấy không thoải mái.”
Ngô Sở Úy không thể làm gì khác là cứ tùy bà làm.
Buổi tối bao nhiêu món ăn ngon được dọn lên.
Bà Ngô hỏi,”Khi nào cho mẹ một cô vợ đây hả.?”
Ngô Sở Úy cười,”Nhanh thôi.”
Bà Ngô vừa nghe thấy lời này, vui vẻ ăn hơn một bát cơm.
Trước lúc đi ngủ, bà Ngô kéo tay Ngô Sở Úy hỏi,” 47 ngày rồi không nhìn thấy Đại Trì, cậu ấy có đúng là đang rất bận không?”
Trong nháy mắt, Ngô Sở Úy bỗng nhiên thấy bà Ngô vô cùng minh mẫn thực sự nhớ được từng ngày Trì Sính chưa tới chơi.
“Vâng, rất bận rộn.”
Bà Ngô chỉ ừm một tiếng, không nói gì nữa rất nhanh liền đi ngủ.
Nửa đêm, Ngô Sở Úy tỉnh dậy, tay đưa vào trong chăn của bà Ngô, thấy lạnh.
Trong phút chốc đó, cậu hy vọng đây không phải là cơn ác mộng mà cậu thường xuyên mơ thấy. (Thương Úy Úy của em quá cơ…)
Nhưng mà, cậu lại không tài nào chợp mắt được nữa.
Ngồi dậy, đắp chăn cho bà Ngô.
Sau đó xuống giường quỳ lạy dập đầu ba cái.
“Mẹ, xin lỗi, con trai bất hiếu, con lừa mẹ, con có thể sẽ không cưới vợ, xin mẹ tha thứ cho con.”