Hai cái dù được mở ra, ngăn cách đám Âm sai và quỷ hồn của Tần Tử Chu ở bên trong. Hai vị Nhật Du Thần nhìn nhau gật đầu, rồi lại nói chuyện với Tần Tử Chu.
“Tần công, không biết lúc ngươi còn sống có phải từng gặp mặt Tiên nhân không?”
Tần Tử Chu nhìn gã sai dịch đội mũ cao, mặc áo bào trắng.
“Tiên nhân?”
“Ừ, hoặc là chuyện kỳ lạ của kỳ nhân mà ngươi cực kỳ ấn tượng ấy, cũng không phải là nhất định hiển lộ ra thần thông làm người khác sợ hãi, nhưng đối phương rất có khả năng là thần tiên.”
Lão trầm tư suy nghĩ. Khi còn sống, lão được người khác gọi là “thần tiên sống” vô số lần, nhưng lại không có ấn tượng đã gặp gỡ thần tiên chân chính, đợi một chút, hình như thật sự có một người như vậy.
“Dường như có một người như vậy, người nọ là một vị đạo trưởng. Năm đó, người nọ vào dược đường của ta khi hơi thở sắp tàn, còn tưởng sắp lên chầu trời rồi. Ta cùng một cao thủ giang hồ cứu chữa mới giữ được mạng sống cho gã…
Chuyện này không riêng gì Nhật Du Thần, ngay cả mấy tên Âm sai mặt mũi lạnh lùng cũng có chút kinh ngạc, sắp chết sao?
Trong đầu vô thức tưởng tượng ra cảnh một vài tiên nhân và yêu tà giao thủ với nhau.
“Đạo trưởng kia có gì kỳ lạ không?”
Nhật Du Thần hỏi một câu.
“Đương nhiên là có rồi. Đạo trưởng xem bói cực kỳ chuẩn xác. Lúc dưỡng bệnh, y cũng hay bói quẻ cho người khác, nói gì đúng đó. Lúc y đến khám định kỳ và chữa bệnh ở dược đường, cũng sẽ nhịn không được lại đi đoán quẻ cho người bệnh, nhớ là có lúc…”
Lão do dự một chút, rồi nói tiếp.
“Có lúc có một nam tử mặt vàng như nến đến xem bệnh, vừa đúng lúc đạo trưởng cũng ở đấy. Ta còn chưa xem mạch thì đạo trưởng đã nói thẳng với người bị bệnh kia một câu ‘Hết thuốc chữa, hết thuốc chữa. Từ giờ trở đi, ngươi nên làm việc thiện tích đức thì còn có thể sống một năm, nửa năm, ăn ngon uống tốt là được rồi. Thần y cứu không được đâu, thần tiên cũng vậy…’ Lúc ấy suýt nữa có đánh nhau ở dược đường…”
Mặc dù là thân thể quỷ, nhưng lão vẫn còn sợ hãi trong lòng, sau đó mới nói tiếp.
“Lúc ấy ta xem bệnh xong, quả nhiên phát hiện ra người này bệnh nguy kịch, nhưng ta vẫn không tin, vẫn cố gắng cứu chữa hết sức. Đáng tiếc, cuối cùng cũng chỉ có hai tháng.”
Mấy vị Âm sai có chút nghi hoặc, vốn nghe được “nói gì đúng đó” còn nghĩ có thể là chính chủ rồi, nhưng nghe đến đoạn chút nữa có đánh nhau ở dược đường, lại cảm thấy không giống.
Hiện tại cũng không tiện kéo dài thời gian quá lâu, bọn họ chỉ có thể báo cho Tần Tử Chu chi tiết.
“Tần công, bên ngoài có một vị tiên trưởng muốn gặp ngươi. Người đó nói là người quen cũ khi ngươi còn sống, chúng ta mời hắn vào đây.”
Nói xong, dưới ánh mắt nghi hoặc của lão thần y, Nhật Tuần Du đi ra ngoài. Sau một lát, gã dẫn một tiên sinh áo trắng đi vào phòng.
Lúc Kế Duyên vào nhà, việc đầu tiên chính là nhìn thi thể của Tần Tử Chu, chỉ thấy gầy gò như bộ xương khô, dĩ nhiên là trước khi lâm chung đã không ăn uống được gì rồi.
Sau đó, hắn thấy hồn phách của lão đang đứng giữa mấy vị Âm sai, khí sắc vậy mà giống như năm đó, không có bao nhiêu quỷ khí, thậm chí giống như người sống.
Âm sai và Thổ Thần nhìn thấy tình huống này có lẽ chỉ cảm thấy hồn thể kỳ lạ, nhưng Kế Duyên lại chắc chắn đây không phải chuyện bình thường. Hiếm thấy chính là bên trong thai nghén một cỗ linh vận vô cùng thanh khí. Cảm giác này giống với Nhân Thân Thần, thuộc về loại cực kỳ hiếm có trên đời.
Kỳ dị hơn là rõ ràng Tần Tử Chu đã chết nhưng thanh khí này lại không phân tán ra. Nếu là Nhân Thân Thần, khi không có cao nhân ra tay, người chết đi thì nó sẽ lập tức tiêu tán hoặc trốn vào trong trời đất.
Trong nội tâm Kế Duyên rất rung động. Hắn đột nhiên nghĩ tới năm đó có một loại tưởng tượng mà trước kia hắn từng nhìn thấy trong Thông Minh Sách, ngay cả người viết sách đều cảm thấy hoang đường, một ít suy nghĩ vốn có trong đầu cũng đã thay đổi.
“Tần đại phu, chúng ta lại gặp nhau!”
Tần Tử Chu đã quên hình dáng Kế Duyên từ lâu, nhưng lão vẫn nhớ kỹ đôi mắt kia, còn nhớ rõ chứng bệnh của hai mắt.
“Ngài là, ngài là cao thủ giang hồ rõ ràng bị mù mà vẫn có thể nhìn thấy phong cảnh sao? Ngài là thần tiên!”
Kế Duyên chắp tay thi lễ với lão, cười nói.
“Trí nhớ của Tần đại phu thật tốt. Cả đời ngài làm nghề y cứu người. Trước khi chết, bên ngoài có Thổ Địa Công chăm sóc nhà cửa, bên trong có sáu Âm sai đến đưa tiễn, lại còn là Nhật Du Thần Tả Hữu của Đức Thắng phủ đích thân tới đây, xem như là có mặt mũi nhất trong đám phàm nhân rồi. Chắc hẳn trong Âm Ti đã an bài chức vị cho ngài từ lâu rồi nhỉ?”
Câu sau của hắn rõ ràng đang hỏi Nhật Du Thần. Gã cũng không dám trả lời chậm trễ.
“Việc này do Phán Quan đại nhân và Thành Hoàng đại nhân định đoạt. Với đức hạnh của Tần công, vị trí sẽ không kém.”
Nói cũng như chưa nói, Nhật Thần Du ý thức được điểm ấy nên lại bổ sung một câu.
“Một thầy thuốc đại ơn đại thiện như Tần công thì âm thọ cũng gần trăm năm. Bình thường sẽ an dưỡng ở Âm phủ vài năm trước, tiếp nhận cung phụng của con cái, chờ hồn thể cô đọng, sau đó nhận một chức vụ chủ bộ, đồng thời được truyền thụ phương pháp quỷ luyện. Nếu chủ quan của hai mươi bốn ti còn thiếu, rất có khả năng Tần công sẽ được ưu tiên!”
“Được, đa tạ đã báo cho biết!”
Kế Duyên cũng muốn biết chuyện này, lại cố ý hỏi thăm để cho Tần Tử Chu nghe được. Chờ Nhật Du Thần nói xong, Kế Duyên mới hỏi Tần Tử Chu.
“Tần đại phu, ti chức âm phủ có thể trông nom con cháu, cũng có thể bảo vệ quỷ thân trường tồn. Với đức hạnh của tiên sinh, nói không chừng sau này hương nhân còn có thể xây từ lập miếu cho ngài, có thể làm một vị thần an nhàn.”
Một vị thần nhàn rỗi là cách nói trong tu hành, dùng để chỉ những người không phải sơn xuyên, giang hà, thổ địa chính thần, cũng không phải thần chích trong Âm Ti như Thành Hoàng.
Thí dụ như có nhiều nơi có thể sẽ xây dựng quân miếu cung phụng một vị võ tướng đã chết của địa phương với mong muốn áp chế được lệ khí. Còn thần y như Tần Tử Chu vẫn có thể được xây dựng miếu thờ cung phụng để áp chế chướng khí lệ khí, bảo vệ hương nhân ít sinh bệnh.
Kế Duyên nói tới đây thì dừng, nhìn mấy tên Âm sai, sau đó tầm mắt quay trở lại.
“Đương nhiên, quỷ thể của ngài cô đọng thai nghén ra thanh khí. Kế mỗ còn nhìn thấy một con đường khác. Nếu tích cóp từng chút từng chút hương hỏa dồi dào, lại có chính thần làm chủ hệ thủy có đạo hạnh cao cường ra tay, liền có thể ngưng luyện quỷ thể từ cực âm chuyển sang cực dương. Đến lúc đó, ngài sẽ không vì âm hàn mà bị ánh mặt trời đốt cháy, có thể luyện chân pháp, có thể tu linh, không có thân thể chân chính cũng có thể xác thật…”
Hắn nói đến đây thì Thổ Thần đứng ở cửa thật sự sớm đã không nhịn được nữa, thốt ra một câu.
“Tiên trưởng nói đến Giới Du Thần đúng không ạ?”
Trong truyền thuyết có một loại thần chích, có thể đi khắp nơi mà không bị địa giới trói buộc, nhưng vẫn có thể hưởng thụ hương hỏa từ miếu thờ do người nhà cung phụng, lại không phải buồn phiền lo âu mỗi khi vương triều thay đổi. Loại này còn thần kỳ hơn Minh Vương của Phật môn, bởi vì Giới Du Thần càng lâu năm thì pháp lực càng cao, lại có thể xếp vào hàng “Chân” cùng với Nhạc Thần (*). Nhạc Thần: Thần núi
“Thổ Địa Công quả nhiên kiến thức rộng rãi, chỉ là Giới Du Thần quá mức mênh mông. Với tình hình ngày hôm nay của Tần đại phu, nếu có thể đạt được thì tương lai thật đáng mong chờ đấy.”
Kế Duyên nói qua loa một câu, khiến Thổ Thần rung động mãnh liệt. Giới Du Thần đâu có thể làm một lần là xong. Những lời này của tiên trưởng cũng như đang nói “Đúng vậy, ý của ta giống suy nghĩ của ngươi.”
“Có thể, có thể thành Giới Du Thần đều là cơ duyên xảo hợp, thiên địa cộng khuynh, sao có thể có thể….”
Thổ Thần nói năng có chút lộn xộn, không biết nên biểu đạt suy nghĩ hỗn loạn trong lòng như thế nào.