Từ Uyên liền chấn động, cả người vô thức run rẩy: “Chị, em không hiểu ý của chị”
“Không hiểu ý của chị?” Lâm Ngữ Lam nhìn chằm chằm Từ Uyên, trách móc nói: “Từ Uyên, em thật sự khiến chị rất thất vọng, viết hóa đơn giả là việc em có thể làm ra sao? Đánh bạc bốn chục tỷ! Em thật là giỏi đấy nhỉ! Chị lăn lộn ở trong giới kinh doanh Châu Xuyên nhiều năm như vậy, có âm mưu gì mà không nhìn ra chứ. Điều duy nhất chị không rõ, đó là đứa em này của chị lại là một con bạc! Mớ quân áo mà em đưa chị này, chất lượng đều là rác rưởi. Em định mang đống quần áo này cho mấy đứa nhỏ mặc à? Lương tâm của em bị chó gặm rồi sao?”
Từ Uyên bị Lâm Ngữ Lam buông ời trách mắng đột ngột đến ngây người, chất lượng rác rưởi gì cơ? Đánh bạc bốn chục tỷ gì cơ? Bây giờ cô ta chỉ thấy đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không biết.
Lương Huy Nam ở một bên không nhịn được mà run lên một cái, sắc mặt trong phút chốc liền trắng bệch.
Lâm Ngữ Lam thấy Từ Uyên không nói gì, lấy một tấm hóa đơn từ trong túi xách ra, vứt trước mặt Từ Uyên: “Đây là hóa đơn của Công nghiệp Tổ Đoàn. Công nghiệp Tổ Đoàn kinh doanh gì trong lòng em rõ ràng hơn cả, rửa tiền, làm giả, giờ em lấy mấy thứ này ra gạt chị? Từ Uyên, thật đó, em khiến chị quá thất vọng rồi!”
Lâm Ngữ Lam nói xong liền đứng dậy, không nhìn Từ Uyên thêm lần nào nữa mà đi thẳng ra khỏi đây.
Đợi sau khi Lâm Ngữ Lam ra khỏi cửa, giọng của cô vang lên lần nữa: “Tổn thất bốn chục tỷ lần này, công ty sẽ không chịu trách nhiệm cho em, tự em tìm cách đi. Nếu không chị sẽ xử lý chuyện này theo trình tự pháp lý, dù cho em là người nhà của chị”
Đầu óc Từ Uyên trống rỗng, ngây người đứng ở đó, cho đến khi Lâm Ngữ Lam rời khỏi vài phút rồi cô ta vẫn đứng bất động như cũ.
Sắc mặt Lương Huy Nam trắng bệch đứng ở một bên, một lúc lâu sau ạm ta mới từ từ đi đến bên cạnh Từ Uyên, nhẹ giọng mở miệng: “Từ Uyên, em…”
“Rốt cuộc đây là chuyện gì?” Từ Uyên từ từ xoay người, nhìn chằm chằm Lương Huy Nam: “Đánh bạc bốn chục tỷ?
Hóa đơn đó đều là do anh làm giả sao? Mấy bộ đồ đó đều là anh dùng chất lượng rác rưởi làm ra?”
“Anh… anh xin lỗi..” Lương Huy Nam nuốt một ngụm nước miếng: “Từ Uyên, chuyện này thật sự không thể trách anh, anh cũng là bị người khác gài bãy”
“Gài bãy? Ai có thể gài bãy anh? Nếu không phải bản thân anh đi cờ bạc, còn ai có thể ép anh đi chứ?” Cơ thể Từ Uyên run rẩy: “Lương Huy Nam, anh khiến tôi quá thất vọng rồi! Bốn chục tỷ đấy! Biển thủ công quỹ, anh có biết sẽ có kết quả như thế nào không? Anh hai tôi biển thủ công quỹ đã bị kết án rồi đấy!”
Nếu người của nhà họ Lâm mà cũng bị kết án, vậy thì anh ta… Lương Huy Nam không dám tiếp tục nghĩ đến hậu quả sau này của bản thân nữa.