“Diệu Miêu, rốt cuộc cô che giấu bí mật gì?”
Phó Thanh Viên thở dài, đi đến trước giường, sửa lại chăn cho Diệu Miêu.
Trước đây, cậu ta vẫn luôn ngây ngốc, giống như một đứa trẻ mười mấy tuổi. Hiện giờ tâm trái đã từ từ hồi phục, ghi nhớ tất cả những chuyện xảy ra †rong những năm này.
Mọi thứ đột nhiên trở nên rất rõ ràng, cũng rất mơ hồ, không biết làm sao để bước đi trên con đường tương lai.
Bàn tay to lớn của cậu ta xoa má Diệu Miêu, khóe môi không nhịn được mà cong lên thành nụ cười.
Cho dù trong lòng cậu ta đang mờ mịt, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, dường như cậu ta cũng đã nhìn thấy ánh sáng chỉ đường.
May mà không tiếp tục ngây nCô ngốc nghếch nữa, bằng không thật sự sẽ bỏ lỡ mất rồi.
Ông trời để cậu ta tỉnh lại vào lúc này, còn không phải là đang ám thị điều gì đó sao?
Phó Thanh Viên mặc nguyên quần áo nằm bên cạnh Diệu Miêu, bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Tối nay sẽ là một giấc mơ đẹp.
Ngày hôm sau, Diệu Miêu yếu ớt tỉnh lại, các giác quan trên người đều từ từ có lại được.
Đau…
Con mẹ nó, đau thật sự.
Những ký ức tối qua tràn về, người phụ nữ điên đó không chỉ nổ súng vào cô ấy mà thậm chí còn rạch một đường lên mặt cô ấy.
Mặt!
Diệu Miêu giật mình, vội vàng đưa †ay sờ lên má, sau đó phát hiện ra bên trên có dính một miếng gạc. Xem ra vết thương đã được xử lý qua rồi.
Cô ấy lại đưa tay sờ lên bả vai, phát hiện cũng đã được băng bó.
Là ai làm?