“Ông ta dám thật đấy ạ! Xin bố hãy bớt giận!
Nếu khai chiến thì nhà họ Lý hết hy vọng trở thành bá chủ của Ninh Châu mất!”
Lý Đồng Hạ nói thật nhanh.
Quả nhiên câu nói này rất hữu dụng, Lý Sơn lập tức bình tĩnh lại.
Thật lâu sau, lão ta lên tiếng: “Con đưa điện thoại cho Lục Nguyên Thông đi!”
“Chú Lục, bố cháu muốn nói chuyện với chú ạt”
Lý Đồng Hạ khúm núm nói.
Trước giờ có khi nào ông ta ăn nói khép nép với Lục Nguyên Thông như vậy đâu?
Cho dù lão là chủ nhân của nhà họ Lục thì đáng ra vẫn phải giữ phép tắc với người thừa kế nhà họ Lý là ông ta.
Nhưng bây giờ, chính người thừa kế nhà họ Lý này lại là kẻ phải hạ mình trước.
“Tự đem điện thoại đến đây!”
Lục Nguyên Thông lạnh lùng quát.
Lý Đồng Hạ hơi chần chửừ rồi tiến về phía lão, kính cẩn đưa điện thoại cho lão bằng hai tay.
“Bắt cậu ta quỳ xuống!”
Lục Nguyên Thông ra lệnh, ông Tề lập tức xuất hiện sau lưng Lý Đồng Hạ.
“Bịch!”
Ông Tề đá một cước vào chân của Lý Đồng Hạ làm cho hai đầu gối của ông ta nặng nề va chạm xuống mặt đất.
“AI”
Lý Đồng Hạ mở to hai mắt, khuất nhục nhìn chăm chăm ông Tề.