Pháp lệnh đưa ra, trên sáu tinh thể liền bắn ra luồng sáng trắng, ở vị trí chính giữa sáu tinh thể các luồng sáng tụ thành đồ án sao sáu cánh. Dựa theo sáu tinh thể xoay tròn, ánh sáng chính giữa đồ án nhanh chóng tan biến lộ ra một tinh môn đen thẳm xoay tròn, xoay hướng trái ngược với ánh sáng rực rỡ bên ngoài.
Hậu phương là tinh môn lối vào Địa Ngục đã bị phong ấn, đại trận có thể phong tinh môn lại đủ biết nó có uy lực như thế nào.
Vèo!
Cao Quan lắc người, gã không cần dùng Kim Thoa, Ngân Thoa, dùng pháp cương hộ thể cưỡng ép chống lại lực kéo của tinh môn nháy mắt lao vào trong.
Đại tướng giáp đỏ thi pháp quát:
– Phong!
Sáu cột sáng ghép thành sao sáu cánh thu về, sao sáu cánh biến mất, đường hầm tinh môn lại bị ánh sáng rực rỡ phong lại.
Bên trong, Cao Quan lao ra từ hư không, giương mắt nhìn quanh thấy mấy ngàn thiên tướng rải rác bốn phía.
Một thanh âm đầy uy nghi văng vẳng trong trời sao:
– Cao Quan, ở bên này!
Cao Quan nghe tiếng nghiêng đầu nhìn, thấy một nam nhân mặt đen để ba lũ râu dài, mặc áo đen khoanh tay đứng trên tinh thể lơ lửng to mấy ngàn trượng. Nam nhân đứng ở chỗ nhô lên cao nhất, khí vũ hiên ngang nhìn sang đây, giữa trán có hoa văn mây lam nhạt, rõ ràng là tu vi cảnh giới Hiển Thánh.
Người này là một trong mười hai lộ nguyên soái của Thiên Đình, Tử Lộ Nguyên Soái Đằng Phi.
Đường hầm ra vào đất Luyện Ngục luôn do mười hai lộ nguyên soái trấn thủ, mỗi cách ba trăm năm sẽ điều động tất cả bộ đội thay phiên một lần, tương đương mười hai lộ nguyên soái mỗi ba ngàn sáu trăm năm thay phiên trấn thủ một lần. Sát hạch lần này vừa lúc do Tử Lộ Nguyên Soái Đằng Phi trấn thủ.
Đám người bày trận đằng trước nhanh chóng tránh ra con đường. Cao Quan bay tới đáp xuống cạnh Đằng Phi.
Đằng Phi khoanh tay đứng liếc qua Cao Quan, hỏi:
– Người sát hạch đã đến?
Cao Quan nhìn quanh bốn phía:
– Sắp tới ngay, không biết bên Đằng soái dọn dẹp sao rồi?
Đằng Phi nhìn trời sao sau thẳm:
– Có thể xác nhận phản tặc trong Luyện Ngục đúng là có liên lạc với bên ngoài, bọn họ đã đặt mai phục ở đây từ trước, thấy đại quân của ta dọn dẹp thì rút đi ngay, không xảy ra đụng độ. Dọn dẹp khá thuận lợi, có thể bảo đảm người sát hạch thuận lợi đi vào. Nhưng điều chúng ta có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu, không ai biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn một trăm tám mươi vạn người cuối cùng có vài người sống sót về được?
Cao Quan lạnh lùng nói:
– Chỉ cần thuận lợi dọn dẹp khu vực lớn ở lối vào, hy vọng sống sót của thí sinh tăng lớn nhiều. Chờ khi nhân viên tản ra trong không gian lớn này, dù là một trăm tám mươi vạn con heo chạy lung tung trong này thì đám phản tặc không thể thuận lợi chặn lại, người sống sót có lẽ không ít.
Đằng Phi chậm rãi nói:
– Nhốt những phản tặc này ở đây không tốt sao? Tại sao lấy nhiều mạng sống để lấp vào?
Cao Quan nói:
– Quan trọng là không nhốt được, đã xuất hiện đường hầm khác, bệ hạ nghi ngờ đất Luyện Ngục còn có đường ra vào khác nữa. Bệ hạ làm sao có thể ngồi xem những phản tặc lật trời đổ nước?
Đằng Phi nói:
– Hoàn toàn là nghĩ nhiều. Đại thế thiên hạ đã định, miễn chúng ta không loạn thì đám phản tặc không gây sóng gió gì được. Chúng ta càng làm nhiều thì bọn chúng càng có cơ hội gây họa. Có rất nhiều tử đệ quyền quý tham gia sát hạch, nếu tử thương quá lớn thì ngươi có nghĩ tới hậu quả chưa? Quyền quý cả triều Thiên Đình mới là cơ sở bệ hạ cầm quyền, bệ hạ từ từ chĩa đao vào người mình sớm muộn gì sẽ khiến quân thần sinh lòng khoảng cách, phản tặc không tính cái gì, bệ hạ chĩa dao đối nội mới là hiện tượng đại loạn. Ít nhất bây giờ chưa phải lúc bắt thỏ rồi giết chó! Ta vẫn giữ câu cũ, đại thế thiên hạ đã định, miễn tự chúng ta không loạn thì không có việc gì lớn. Ngươi là cận thần bên cạnh bệ hạ nên thừa dịp khuyên nhủ thật nhiều, họa bắt đầu từ trong.
Cao Quan nói:
– Đằng soái không biết cái chết của ba đại thống lĩnh Thiên Nhai Ngọ Lộ sao? Đằng soái không muốn nội bộ xảy ra chuyện, bệ hạ cũng vậy, nhưng quan trọng là trên da Thiên Đình đã có cục u ác tính. Một vài tử đệ quyền quý là khối u thối rữa đang khuếch tán, Đằng soái cảm thấy những khối u này không tính là họa từ bên trong sao? Giơ dao cắt thịt mình thì lòng bệ hạ cũng rất đau.
Đằng Phi nghiêng đầu hỏi:
– Năm xưa mọi người đi theo bệ hạ đánh thiên hạ vì cái gì? Chẳng phải là cầu phú quý trường sinh, tử tôn vạn đời giàu sang sao?
Cao Quan nói:
– Nếu Thiên Đình bị suy sụp thì mọi người làm thế nào để phú quý trường sinh, tử tôn làm sao vạn đời giàu sang? Đằng soái nói mấy câu đó với ta chỉ vô dụng, ta không quyết định được gì, có lời gì muốn nói hãy tự đi nói với bệ hạ.