Hai giọng nói vang lên không theo thứ tự cụ thể nào, phía Đông và phía Tây của biển lôi đều có bóng người xuất hiện, đều là dung nhan tuyệt thế, một người mặc đồ trắng, một người mặc chiến giáp, một người như cửu thiên huyền nữ, một người như nữ vương cái thế.
“Con gái của Sở Hoàng, Đại Sở Hoàng Yên”.
“Con gái của Huyền Hoàng, Nam Minh Ngọc Thu”.
Lần này người nói là Độc Cô Ngạo, dù là ông ta khi nhìn thấy con gái của hai vị Hoàng đế cũng không khỏi hít sâu một hơi, khi nhìn Nam Minh Ngọc Thu, trong mắt ông ta còn hiện lên vẻ dè chừng rõ rệt.
“Năm người con trai con gái của chín vị Hoàng đế Đại Sở đã tới, họ định làm gì?”, có người kinh ngạc thốt lên.
“Lại một người nữa”.
Lời nói của một người thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Dưới sự chú ý của mọi người, một thanh niên mặc áo giáp hoàng kim sải bước đi tới, mái tóc dày đen nhánh, hai mắt như sao, thân hình như núi, bước đi nặng nề, giữa những bước đi còn mang theo dáng vẻ oai phong lẫm liệt của bậc đế vương.
“Nhìn tướng mạo chắc là con trai của Thái Vương”, có người vô thức nhìn thanh niên mặc áo giáp hoàng kim, rồi lại vô thức nhìn Thái Vương bá đạo vô song trong biển lôi, dung mạo hai người giống nhau đến chín phần.
“Hắn là Long Đằng, con trai Thái Vương”, Tiêu Thần lên tiếng, trong mắt ánh lên vẻ kiêng dè.
“Người, người kia…”, lão già Gia Cát Vũ chỉ tay lên trời, hơn nữa vẻ mặt còn kỳ quái khó tả.
Nghe vậy, phía Đao Hoàng cũng nhìn sang.
Vẫn ở nơi tiếp giáp giữa trời và đất, một bóng dáng già nua xuất hiện, bước đi chậm rãi, lưng hơi còng, tóc đã bạc, nhìn từ xa vẫn có thể thấy đôi mắt già nua đục ngầu.