Thậm chí ngay cả khi hắn trở thành gia chủ Phó gia, vậy thì cũng phải khách khí với Hướng Nghiêm.
Hướng Nghiêm quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, chòm râu cũng vểnh lên, vỗ vào đầu Phó Cao Vân một cái.
– Không có gì? Không có gì sao? Không ngờ ngươi dám xem nhẹ tâm huyết cả đời lão phu.
Phong Hỏa Cửu Vân đan a, được hắn ký thác bao nhiêu tâm huyết, lại còn nói có gì không, tức chết hắn.
Ồ? nghiêm trọng như vậy sao?
Phó Cao Vân không dám trốn, đành phải đứng tại chỗ chịu trận. Bất quá Hướng Nghiêm cũng không ra tay nặng, hắn chỉ đành dùng vẻ mặt vô cùng ai oán nhìn qua Lăng Hàn.
Rốt cuộc ngươi đã gây ra họa tới cỡ nào a?
Ngươi nói ngươi mới tới đây bao lâu, không phải đã đắc tội với người không nên đắc tội nhất đó chứ? Ngươi bảo ta nên nói với ngươi như thế nào đây
Hắn khẽ cắn môi, nói:
– Lăng Hàn, còn không mau nhận lỗi?
Hắn chớp chớp mắt với Lăng Hàn, ý bảo là tranh thủ chịu tội với vị đại đan sư này. Tốt nhất là đối phương bỏ qua mới tốt, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.
Bắc Huyền Minh nghe xong lập tức cười lạnh.
Nực cười, hắn làm sao có thể khiến cho chuyện này được hóa giải một cách đơn giản được? hắn không đối phó được Lăng Hàn, vậy thì mượn tay Phó gia diệt trừ Lăng Hàn. Hắc hắc, ngươi ngàn vạn lần không nên đắc tội với một vị Đan sư nha. Hơn nữa lại là cấp bậc tam tinh.
Thế nhưng cũng có thể nói, chỉ cần Hướng Nghiêm gia nhập Thái Âm giáo, giáo chủ Thái âm giáo thậm chí có thể phế bỏ vị Thánh Tử như hắn.
Đơn là vì đan sư có quyền ngưu bức như vậy.
– Phó huynh, ngươi nói vậy không đúng rồi. Đan sư là tồn tại siêu nhiên bực nào chứ? Người này đắc tội với Nghiêm lão, há có thể nhận tội là xong?
Hắn cười lạnh liên tục.
– Ác đồ như vậy nếu không nghiêm trị, không phải là khiêu khích nghiêm trọng với quần thể đan sư sao
Phó Cao Vân hung hăng nhìn hắn một cái, hắn chỉ cảm thấy tiểu tử này quá đáng giận. Bản thân không có bổn sự, không đánh lại người ta, không ngờ lại dùng phương thức như vậy trả thù, thực sự là uổng phí là một Vương giả a.
Phó Hiểu Vân cũng có chút xem thường, nàng có thể tiếp nhận nam nhân mình chiến bại, nhưng mà tuyệt đối không tiếp nhận loại tâm tính đã thua không chấp nhận này.
Bắc Huyền Minh khẽ cắn môi, hắn bất chấp, không giết chết Lăng Hàn, hắn còn mặt mũi nào gặp người nữa?
– Đám ranh con các ngươi đang nói bậy bạ gì đó?
Hướng nghiêm không kiên nhẫn nói, đám tiểu tử này không thể để cho hắn nói hết lời hay sao?
– Nghiêm lão.
Phó Cao Vân và Bắc Huyền Minh cùng cung kính cúi đầu.
Không có biện pháp, một vị đan sư mở miệng, đừng nói là những tiểu bối như bọn hắn, ngay cả cường giả Tiên phủ cũng phải bán mặt mũi.
Chỉ là Phó Cao Vân cươi khổ, Bắc Huyền Minh thì ra vẻ âm mưu đã được thực hiện.
– Lăng tiểu tử, có hứng thú học luyện đan với lão phu hay không?
Hướng Nghiêm thấy mọi người yên tĩnh lại, cuối cùng hắn mới tủm tỉm cười, mở miệng nói.
Ta ngất.
Lập tức, Phó Cao Vân, Bắc Huyền Minh, Trưởng Tôn lương, đám người này đều cảm thấy trong đầu chấn động, thiếu chút nữa đặt mông ngồi dưới đất.
– Ta nghe nhầm sao?
Hướng Nghiêm không ngờ lại hỏi Lăng Hàn có hứng thú học luyện đan hay không.
Đây… Đây… Đây rõ ràng là muốn thu Lăng Hàn làm đồ đệ a.
Đan sư vô cùng cao ngạo, bởi vì trước nay chỉ có người khác cầu bọn hắn. Hơn nữa nếu như muốn làm đan sư, yêu cầu cũng vô cùng hà khắc, bởi vậy số lượng mới cực ít. Như vậy càng làm tăng tầm quan trọng của bọn họ thêm một bước
Tiên nhân thọ nguyên vô hạn, như Phó Cao Vân, Bắc Huyền Minh nhất định còn có đọc lướt qua những thứ khác ngoài võ học. Ví dụ như âm luật. Kỳ thực thứ bọn hắn thích nhất vẫn là thân phận kiêm đan sư, như vậy quá mức trâu bò a.