Nói thế nào thì nhà họ Lý cũng là một trong hai gia tộc đứng đầu Ninh Châu, Lý Đồng Hạ lại là người thừa kế của nhà họ Lý, Lục Nguyên Thông làm vậy không khác nào khiêu khích cả.
Mặt Lý Đồng Hạ tái nhợt đi, biết nếu bây giờ không mở loa ngoài như Lục Nguyên Thông yêu cầu thì đừng hòng rời khỏi nhà họ Lục.
Người ông ta lạnh ngắt.
“Chú Lục muốn nghe bố cháu nói gì thì cháu sẽ làm theo lời chú”.
Lý Đồng Hạ căn răng mở loa ngoài.
“Con dân người đến nhà họ Lục chưa, phản ứng của Lục Nguyên Thông thế nào?”
Giọng của Lý Sơn đột nhiên vang lên.
Lý Đồng Hạ mặt cắt không còn một giọt máu, giờ thì những người xung quanh đều hiểu nhà họ Lý đang thăm dò nhà họ Lục.
Lục Nguyên Thông giễu cợt nhìn Lý Đồng Hạ, cười híp mắt nói: “Giờ cậu muốn nói gì nữa không?”
“Hửm?”“
Lý Sơn nhận ra tiếng của Lục Nguyên Thông, lạnh giọng nói: “Lục Nguyên Thông, ông làm gì con tôi đấy?”
Lục Nguyên Thông nhếch mép: “Ông chủ Lý, ông đang dấy binh hỏi tội đấy à?”
“Hừt”
Lý Sơn hừ lạnh: “Đối với Lý Sơn này, chỉ cần trở bàng tay là tiêu diệt được nhà họ Lục rồi, cần gì phải dấy binh hỏi tội chứ?”
“Như vậy thì chủ gia tộc họ Lý chờ nhặt xác cho con trai của mình đi!”
Lục Nguyên Thông lạnh lẽo uy hiếp.
“Bố, bố đừng nói nữa!”